TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người Rồi
Chương 279

Nghĩ đến cái ngày anh ở nhà cô dọn dẹp sạch sẽ, Tô Hi hơi ngại ngùng nhìn anh: “Tối hôm đó, tôi uống say khiến anh lo lắng, thật sự xin lỗi, với cả hôm đó tôi có nói sai điều gì mong anh đừng để trong lòng!” Ôn Lệ Thâm hừ nhẹ: “Tối hôm đó cô gọi điện thoại cho tôi, nói là sẽ lật lọng mấy bữa ăn đó, không muốn mời tôi ăn cơm nửa.

 

Tô Hi đỏ mặt: “Đó là những lời nói khi say thôi, anh đừng coi là thật. Tôi vẫn sẽ mời anh ăn mà.” Đêm hôm đó, những gì cô nói không chỉ có mỗi điều này, cô còn nói anh tự xóa tin đồn đó là vì anh ghét cô nhưng thực tế là lúc anh làm như vậy anh không hề nghĩ đến cảm nhận của cô.

 

“Cái này ngon này, anh thử đi!” Tô Hi ăn một miếng bánh ngọt vị matcha, cảm thấy thật đáng khen ngợi, cô nóng lòng muốn chia sẻ với anh.

 

Vì thế, cô trực tiếp dùng muỗng của mình lấy một miếng đưa tới miệng anh, đợi đến khi cô nhận ra rằng anh sẽ chê cô, cô chuẩn bị rút chiếc muỗng lại.

 

Bóng hình cao quý của Ôn Lệ Thâm khẽ nhúc nhích, đôi môi mỏng gợi cảm tiến sát  tới chiếc muỗng của cô.

 

Lúc này Tô Hi rút lại cũng không được mà không rút lại cũng không được, đành đưa ra, Ôn Lệ Thâm ngậm chặt chiếc muỗng rồi ăn.

 

Não Tô Hi đột nhiên trống rỗng, anh vậy mà lại không chê nước bọt của cô, ăn IOI Lúc này, tim Tô Hi loạn nhịp. Người đàn ông này sao lại không ghét bỏ? Quan hệ giữa họ xa lạ như thế, sao anh lại có thể ăn đồ cô đút? “Khá ngon đấy!” Ôn Lệ Thâm vậy mà lại khen một câu.

 

Tô Hi chỉ có thể lơ đi vấn đề này, cười một  chút, đưa chiếc muỗng chưa dùng cho anh: “Nếu anh muốn ăn, anh có thể tự ăn tiếp.” Tuy nhiên, Ôn Lệ Thâm lại không động tay, điều này khiến Tô Hi hời phiền muộn, chẳng phải anh đã nói là ngon sao? Lẽ nào là cô đút anh ta mới thấy ngon? Còn không thì anh sẽ không động tay vào? “Lễ phục mặc cho buổi tiệc tối mai chọn xong chưa?” Ôn Lệ Thâm nhướng mắt nghỉ vấn nhìn cô, hỏi.

 

Hàng mi dài của Tô Hi khẽ chớp, cô lắc đầu: “Vẫn chưa! Tôi không quen với nơi này lắm, chắc là tôi sẽ đi thuê một bộ mặc tạm vậy!”

 

Mua thì sẽ không mua, một chiếc váy dạ hội cũng phải mất hàng triệu đến chục triệu tệ, cô có tiền cũng sẽ không tiêu vào đây.

 

Ôn Lệ Thâm biết cô không nỡ mua đồ nhưng đã tham gia với thận phận là bạn đồng hành của anh, đương nhiên cô không thể ăn mặc trang điểm tệ được.

 

“Chút nữa ăn xong tôi sẽ cùng cô đi chọn đồ.” Ôn Lệ Thâm bây giờ rất rảnh, các công ty trong và ngoài nước của anh đều hoạt động có trình tự rồi. Ngoài mấy quyết định quan trọng của công ty, thậm chí đến việc quản lý anh cũng không cần động tay, bởi vì mỗi một nghệ sĩ đều có những quy trình hoạt động tiêu chuẩn nhất định, đem lại cho công ty anh lợi nhuận rất lớn.

 

Tô Hi suy nghĩ có anh đi cùng chọn đồ thì chắc chắn sẽ càng tốt, cô không có ý kiến: “Được thôi!” Ăn xong bánh ngọt Tô Hi nấc lên một cái, cô giật mình, trộm nhìn gương mặt người đàn ông đối diện, thấy rõ nụ cười khó hiểu trên khóe miệng anh.

 

Đó không phải cười chế nhạo mà chỉ đơn giản là cảm thấy cô thật buồn cười.

 

Tô Hi ngay lập tức xoa xoa ngực thử nén cơn nấc xuống, tuy nhiên, vì lúc nãy ăn quá vội vàng, lại quá nhanh, nên cơn nắc này thực sự không thể trôi xuống trong tức khắc được.

 

Ôn Lệ Thâm bước đi phía trước, Tô Hi theo sau thỉnh thoảng lại che miệng chặn cơn nắc, Ôn Lệ Thâm đột nhiên dừng lại, Tô Hi từ phía sau không kịp phản ứng nên đụng phải người anh, cô nhanh chóng lùi lại hai bước, xin lỗi: “Xin lỗi.” Ôn Lệ Thâm mua một chai nước lọc tại một cửa hàng gần đó rồi đưa cho cô: “Uống chút nước đi!”

 

“Cảm ơnTô Hi cầm chai nước lên rồi uống, uống còn lại một nửa cô không thể uống thêm được nữa, đóng nắp chai lại, không ngờ anh lại giật chai nước , mở nắp ra, uống hết phần nước còn lại, rồi vứt vỏ chai vào thùng rác ven đường.

 

Tô Hi uống nước xong, cơn nắc vậy mà  lại trôi đi kì diệu. Nhưng chuyện họ vừa uống chung một chai nước khiến cô cảm thấy bồi hồi, lo lắng.

 

Tài xế của Ôn Lệ Thâm đã rời đi nên lúc này hai người họ không có xe, chỉ có thể gọi taxi. Rất nhanh có một chiếc taxi dừng trước mặt họ, Ôn Lệ Thâm và Tô Hi cùng nhau lên xe.

 

Tô Hi vẫn chưa hiểu nhiều về đất nước này, vì vậy nếu đi một mình chắc chắn cô không dám đi xa, nhưng thời khắc này ngồi trên xe cùng người đàn ông này cô lại có một cảm giác an toàn không sợ trời không sợ đất.

 

Ôn Lệ Thâm nói ra một địa điểm, tài xế liền đưa họ tới đó.

 

Khi tài xế đi tới nơi, Tô Hi khẽ trừng to mắt, nhìn một cửa hàng thời trang nổi tiếng với bức tường vàng, sang trọng, cô thầm nghĩ đồ ở đây giá cả chắc chắn không rẻ.

 

Người đàn ông này đang làm gì vậy? Sao lại am hiểu nơi này vậy? Những nơi như này cô không thê tìm được.

 

Tô Hi thấy Ôn Lệ Thâm bước vào, cô cũng mau chóng bước theo. Vừa vào shop cô liền thấy hai nhân viên người nước ngoài vô cùng nhiệt tình chào đón anh, hơn nữa còn vô cùng chuẩn xác gọi anh là ngài Ôn, Tô Hi ngỡ ngàng.

 

Người đàn ông này hiển nhiên là khách quen ở đây!  “Tìm cho vị tiểu thư này một chiếc váy dạ hội, hợp với cô ấy là được.” Ôn Lệ Thâm nói với nhân viên.

 

“Vâng ạ!” Ôn Lệ Thâm quay qua nói với Tô Hi: “Nếu cô muốn tự mình lựa chọn cũng được, thích cái gì thì đi mặc thử.” Tô Hi nhìn ngôi nhà cao sáu tầng lộng lẫy, sang trọng, cô thầm nghĩ lẽ nào ở đây toàn bộ đều là váy dạ hội? Đây quả là thiên đường mua sắm mà phụ nữ thích nhất.

 

Sau tầng ở đây, phân ra thành khu đồ của nữ, khu đồ của nam, khu trang sức phụ  kiện. Đồ ở đây cũng phải lên đến hàng chục nghìn bộ, bộ nào bộ nấy đều độc nhất vô nhị.

Đọc truyện chữ Full