TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người Rồi
Chương 282

Chương 282:

 

Tô Hi nghe xong liền đỏ mặt: “Đã nói là tin  đồn rồi mà, còn có thể làm được gì chứ! Chẳng qua là cánh nhà báo cùng nhau nỗ lên tý thôi.”

 

“Nếu có cảnh giường chiếu, cảnh hôn thì cô dùng diễn viên đóng thế hay tự mình ra trận?”

 

Ôn Lệ Thâm vậy mà lại tò mò tiếp tục hỏi.

 

Gương mặt Tô Hi nóng bừng lên, sao người đàn ông này lại tò mò chuyện này thế? Cô suy nghĩ rồi trả lời: “Có lúc cần đóng thé, có lúc tôi tự lên đóng luôn.”

 

Mặt Ôn Lệ Thâm biến sắc, hơi cáu giận vô cớ: “Tôi thấy cô nguyện tự mình đóng thì GÓI Tô Hi có chút cạn lời nhìn anh: “Đúng! Nếu có nam nghệ sĩ nào tôi thích, thì tự  mình ra trận tôi cũng nguyện ý.”

 

Lúc này, sắc mặt người đàn ông đối diện đột nhiên trầm xuống: “Vậy cô thích nam nghệ sĩ nào?”

 

“Không nói cho anh biết!”

 

Tô Hi rũ mắt xuống tiếp tục nghịch điện thoại.

 

Ôn Lệ Thâm đột nhiên đưa tay ra giật điện thoại của cô: “Ở cùng tôi không được dùng điện thoại.”

 

“Tại sao?”

 

“Đó là sự không tôn trọng đối với tôi.”

 

Ánh mắt Ôn Lệ Thâm nghiêm túc.

 

Tô Hi cau mày, ở cùng người đàn ông này quả là lắm nguyên tắc, đến quyền sử  dụng điện thoại cũng không cho.

 

Cùng Anh Chơi Bài “Được rồi! Không xem thì không xem, anh trả điện thoại cho tôi!”

 

Tô Hi vươn tay ra với anh, điện thoại là vật phẩm thuộc quyền sở hữu cá nhân, hơn nữa trong điện thoại còn có nhiều chuyện riêng tư! Ví dụ, cô chụp ảnh mặt xấu cô không muốn người khác nhìn thấy.

 

“Ăn xong rồi trả” Ôn Lệ Thâm đặt điện thoại cô sang một bên góc bàn, không đưa cho cô.

 

Tô Hi nhìn anh không nói lên lời, không có điện thoại xem nữa. Lúc này cô thực sự không biết nên nói gì với Ôn Lệ Thâm, cô chỉ có thể ngồi nhìn ánh nến, tận hưởng vẻ đẹp của những ngọn nến trên bàn, cô bỗng nhiên thổi nhẹ một cái, nhìn ánh lửa trên những ngọn nến rung rinh, cô mỉm cười thích thú.

 

Ánh mất Ôn Lệ Thâm nhìn cô sâu thẳm, thấy tính cách trẻ con của cô trong lòng anh thấy thật buồn cười.

 

Tô Hi dùng lực thổi, một cây nến liền tắt ngóm, cô lập tức giật mình, những cây nến này đều là cố định, cô ngắn người vài giây không biết phải làm gì.

 

“Anh có bật lửa không?”

 

Tô Hi đành hỏi anh.

 

“Tôi không hút thuốc.”

 

Ôn Lệ Thâm trả lời.

 

Tô Hi đành không chơi nến nữa, đợi đến khi phục vụ mang đồ ăn lên, thấy cây nến tắt, cô ấy liền lấy bật lửa trong túi ra thắp  lại, Tô Hi như một đứa trẻ, nhịn cười.

 

Đôi mắt cười như những vì sao của cô tình cờ va chạm với người đàn ông đối diện, ánh mắt Ôn Lệ Thâm phản chiếu ánh nến, cũng phản chiếu gương mặt quyền rũ, tinh tế của cô.

 

Tô Hi xấu hổ rũ mắt xuống, bắt đầu thưởng thức miếng bít tết trước mặt. Nhất thời, trên bàn ăn vô cùng yên tĩnh, tiếng nhạc saxophone trong căn phòng nhẹ nhàng khiến bầu không khí tràn đầy tình cảm nhưng không hề trầm lặng.

 

Ăn xong bữa tối, thanh toán xong đi ra mới 7 giờ. Sau khi Ôn Lệ Thâm nhận một cuộc điện xong thì cả hai người lên xe bắt đầu di chuyển tới địa điểm tiếp theo, đó chính là buổi họp mặt bạn bè của Ôn Lệ  Thâm.

 

Đó là một con tàu du lịch tư nhân rất lớn có mũi tàu ra khơi, đêm nay chiếc tàu là nơi tụ tập riêng tư của họ, đồng thời ở đây còn sẽ diễn ra một trận cờ bạc công khai, vì thế những người được mời lên chiếc tàu này đều là những con bạc hợp pháp.

 

Tô Hi trừng to mắt lên nhìn chiếc tàu du lịch to đại bác, không ngờ buổi họp tối nay lại được diễn ra trên con tàu này. Tuy nhiên, Tô Hi hơi chóng mặt đối với con tàu này, vì thế khi vừa bước vào boong tàu cô do dự một lúc chân mới dám bước lên.

 

Khi cô cảm thấy mũi tàu lắc lư thì đột nhiên người đàn ông đi phía trước lùi lại hai bước, đưa tay ra khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô rồi dẫn cô đi về phía trước.

 

Tô Hi sững sờ nhưng cô vẫn tự động đi theo anh, bàn tay cô bị anh nắm vào lòng bàn tay anh, cảm nhận được sự ấm áp của anh, mặt Tô Hi đỏ bừng.

 

Ôn Lệ Thâm nắm chặt tay cô đi vào cabin, vừa tới cửa quản lí chiếc tàu lịch sự chào hỏi: “Anh Ôn. Phòng của anh tối nay ở phòng tổng thống trên tầng năm. Khách anh mời đã đến hết rồi ạ!”

 

Ôn Lệ Thâm khẽ gật đầu, anh nắm tay Tô Hi vào thang máy, trong lòng Tô Hi có chút không yên, hóa ra là những người mà người đàn ông này mời tới, cô thực sự kinh ngạc.

Đọc truyện chữ Full