TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người Rồi
Chương 286

Khi Ôn Lệ Thâm quay lại tìm cô, cô đang nói chuyện với phục vụ, có lẽ người phục vụ cũng có thể nhìn thấu tâm trạng không  vui của cô. Anh ta muốn làm cô vui vẻ lên, vì vậy liền thể hiện tài năng bartender của mình và quả nhiên Tô Hi đã vui vẻ trở lại.

 

Ôn Lệ Thâm đứng cách đó vài mét, ánh đèn mờ ảo làm gương mặt anh nhìn không rõ, tuy nhiên người phục vụ lại cảm thấynhư có sát khí trước mặt mình, anh liền dừng sự biểu diễn của mình rồi quay lại thu dọn quầy rượu.

 

Tô Hi đâu đó cảm thấy lạnh lạnh, đôi mắt hình viên đạn đang nhìn chằm chằm cô khiến cô rợn tóc gáy.

 

Nụ cười trên khóe môi cô lập tức biến mắt, cô quay đầu lại thấy Ôn Lệ Thâm đã đứng cách đó vài mét, cô liền trở về trạng thái u buồn.

 

vui của cô. Anh ta muốn làm cô vui vẻ lên, vì vậy liền thể hiện tài năng bartender của mình và quả nhiên Tô Hi đã vui vẻ trở lại.

 

Ôn Lệ Thâm đứng cách đó vài mét, ánh đèn mờ ảo làm gương mặt anh nhìn không rõ, tuy nhiên người phục vụ lại cảm thấynhư có sát khí trước mặt mình, anh liền dừng sự biểu diễn của mình rồi quay lại thu dọn quầy rượu.

 

Tô Hi đâu đó cảm thấy lạnh lạnh, đôi mắt hình viên đạn đang nhìn chằm chằm cô khiến cô rợn tóc gáy.

 

Nụ cười trên khóe môi cô lập tức biến mắt, cô quay đầu lại thấy Ôn Lệ Thâm đã đứng cách đó vài mét, cô liền trở về trạng thái u buồn.

 

Đến trước cửa thang máy, đột nhiên Ôn Lệ Thâm không nẻ tình cô mà chìa tay ra cưỡng ép kéo cô vào thang máy. Tô Hi vì không vững mà đụng phải người anh, lúc này lưng anh dựa vào tường, trong nháy mắt tình cảnh ấy liền biến thành cô sà vào người anh.

 

Tô Hi lập tức giơ hai tay lên như đầu hàng, ánh mắt lạnh lùng của Ôn Lệ Thâm càng lộ rõ ra. Anh đưa tay lên chỉnh lại bộ ngực lôi thôi của mình, đưa đôi mắt lạnh băng nhìn cô.

 

Tô Hi hơi khó chịu, rõ ràng vừa rồi anh ta kéo quá mạnh nên cô mới vồ tới đụng phải người anh, anh ta có gì mà đáng phải tức giận không? Cô mới nên tức chứ? Họ cứ như vậy trở về bàn, mấy người đàn ông ở đó hiển nhiên cảm thấy sắc mặt của Ôn Lệ Thâm khi quay lại có gì đó không ổn. Sau đó, họ cũng chuẩn bị sẵn tâm lí thua tiền trong trận này.

 

Vì kĩ năng và sự tính toán khi chơi bài của Ôn Lệ Thâm cao hơn họ mấy bậc, nên thua là chuyện đương nhiên.

 

Quả nhiên, một tiếng sau con tàu đã quay đầu để trở về, còn cách bến tàu khoảng nửa tiếng nữa. Trên bàn những người đàn ông này đã gần như thua hết. Họ thầm cười miễn cưỡng nhưng trên mặt lại giả vờ can tâm tình nguyện thua.

 

Tô Hi cũng nhìn thấy tài đánh bài của Ôn  Lệ Thâm, cô thầm nghĩ người đàn ông này có thể trở nên giàu có nhờ đánh bạc đấy chứ! Liệu không phải tiền của anh ta đều là thắng bạc mà có chứ? Trời ơi! Anh ta là thần cá cược sao? Cô vẫn tiếp tục đoán mò. Cuối củng, trận đánh bài cũng kết thúc, trước mặt Ôn Lệ Thâm chồng chất những đống thẻ xu, cộng cả vào ít nhất cũng trên 3 tỷ.

 

Những người khác thì cảm thấy Ôn Lệ Thâm vẫn nễ tình họ, không khiến họ thua sạch.

 

Tô Hi thầm vui mừng thay Ôn Lệ Thâm.

 

Lúc này, Ôn Lệ Thâm quay qua nhìn cô: “Anh nói lời giữ lấy lời. Tất cả chỗ này đều là của em.”

 

Nói xong, anh đứng dậy để lại  một đống thẻ xu cho cô.

 

Tô Hi mở to mắt. Những cô gái kia cũng hiểu tiếng Trung, họ vô cùng đố ky với cô đến mức không thể hình dung được.

 

Tuy nhiên, ai biết trong tim cô lúc này cảm xúc phức tạp, lẫn lộn như thế nào?

 

Anh Nói Lời Giữ Lấy Lời Tô Hi nhìn mãi đống thẻ xu đó nhưng cũng không biết phải làm gì. Cuối cùng cô cũng chẳng muốn để ý tới số xu đó nữa, cô cầm túi lên rồi nhanh chóng đi ra cửa vì cô không muốn ở lại đây thêm giây phút nào nữa.

 

Khi Tô Hi đuổi kịp Ôn Lệ Thâm, anh cũng không thấy lạ khi cô đi kịp mình. Một tay anh đút túi quần, bóng dáng cao lớn với đôi chân dài ấy đi cùng đám người Tây kia cũng không thua kém chút nào, ngược lại bóng dáng ấy như cách ly khỏi không gian.

 

Tô Hi nuốt nước bọt. Vì là khách VIP nên họ được ưu tiên xuống tàu trước, ở đầu bên kia một đám người đã bị chặn lại. Tô  Hi đi theo Ôn Lệ Thâm xuống tàu, bên ngoài những ánh đèn neon nhấp nháy, mọi thứ đều trở nên chói lóa và hiện đại.

 

So với sự tĩnh lặng, êm ả của mặt biển thì điều đó lại hiện rõ sự mạnh mẽ, quyết liệt hơn nhiều.

 

Tô Hi nhìn Ôn Lệ Thâm đi trước, cô không biết từ đâu mà lại bực tức. Ngắng đầu lên cách đó không xa cô thấy một dãy taxi đang dừng, cô chợt nghĩ đã ở cùng anh ta qua 10 giờ, vậy cô cũng nói lời giữ lời, từ bây giờ sau 10 giờ sẽ là thời gian tự do của cô.

 

Tô Hi liếc nhìn Ôn Lệ Thâm rồi quay người đi tới phía taxi, cô muốn về khách sạn.

 

Ôn Lệ Thâm luôn cảm nhận được hơi thở của cô ở đằng sau, đột nhiên anh lại không nghe thấy tiếng bước chân sau lưng mình, anh liền giật mình quay đầu lại thì không thấy bóng dáng của Tô Hi đâu nữa. Anh liếc nhìn xung quanh thì thấy một hình bóng nhỏ bé đang đi về phía taxi cách chỗ anh đứng vài chục mét.

 

Ôn Lệ Thâm liền cau mày, người phụ nữ này muốn tìm đến cái chết hay sao? Giờ này rồi mà còn dám một mình bắt taxi về? Ngay lập tức, Ôn Lệ Thâm sử dụng đôi chân dài của mình chạy tới đuổi kịp cô.

Đọc truyện chữ Full