Hình Liệt Hàn nói xong, anh nắm tay cô, cùng Đường Hùng đi chặng đường cuối cùng.
Đường Y Y ở đằng sau ghen ty nhìn bóng lưng của hai người Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn.
Đường Tư Vũ sao lại có phúc như vậy?
Lại khiến cho Hình Liệt Hàn vừa có quyền thế vừa anh tuấn đối với cô ta tốt như vậy? Bọn họ thực sự đã ở nước ngoài đăng ký sao?
Nếu nói như vậy, Đường Tư Vũ kia không phải là Hình phu nhân sao? Nghĩ đến đây, Đường Y Y cảm thấy vô cùng bắt an.
Trong phòng hỏa táng, Đường Tư Vũ cuối cùng không có dũng khí xem, cô vùi mặt vào vòng tay của Hình Liệt Hàn, nắm chặt lấy tay anh.
Hình Liệt Hàn một tay giữ lấy cô, còn tay kia che mặt cho cô, trong khi ánh mắt của anh thì bình tĩnh nhìn thi thể của Đường Hùng bị đưa vào.
Ở bên cạnh, Khưu Lâm nhìn chồng mình hóa thành tro tàn, lòng bà ta cuối cùng cũng buông lỏng, mọi chuyện diễn ra đúng như sự sắp đặt của bà ta.
Tiếp theo, bà ta có thể đem bản di chúc của Đường Hùng ra bên ngoài và công khai nó.
Khi đó, bà ta sẽ là người thừa kế hợp pháp của tập đoàn Đường thị.
Đường Tư Vũ ôm tro cốt của cha đi ra, lần này Khưu Lâm không tranh cãi cùng cô nữa, cảm giác bà ta rất chán ghét, đi sau lưng rất xa vài bước.
Đường Tư Vũ ôm bình tro cốt bước xuống cầu thang từng bước, cô cũng mong cha mình có thể quên đi mọi ân oán ở đây, bình tâm vui vẻ khi đến một thế giới khác.
“Trước đây cha cô có mua một cái bia mộ.
Không ngờ lại tới nhanh như vậy. Ba ngày sau sẽ làm lễ tang!”
Khưu Lâm nói sau lưng cô: “Cô đem tro cốt gửi ở đây trước, ba ngày nữa sẽ đến lấy!”
Nhân viên bên cạnh cũng nói như vậy, những thứ như này không tốt khi mang vào nhà, Đường Tư Vũ cầm tro cốt của cha mình một hồi lâu cũng không buông ra, cuối cùng vẫn là đưa cho nhân viên rồi gửi vào lọ ký gửi để cất giữ.
Khưu Lâm đưa Đường Y Y đi trước.
Đường Tư Vũ hồn bay phách lạc đứng nguyên tại chỗ, Hình Liệt Hàn bước tới và dắt cô đi: “Về nhà thôi!”
Đường Tư Vũ trong lòng trống rỗng, cô không thẻ tin được, chỉ trong một hôm cô đã mắt đi cha của mình.
Cô không tin, cô cũng không muốn tin, cô : nghĩ, bây giờ cô ở nhà Đường hay ở phòng làm việc của cha cô, hẳn là vẫn có thể trông thấy cha cô ở đấy, nhìn thấy ông ấy mỉm cười gọi cô: “Tư Vũ…”
Nghĩ đến đó nước mắt cô lại rơi.
Cô biết rằng điều này là không thể, và sẽ không bao giờ có thể.
Suốt quãng đường trở về biệt thự của Hình Liệt Hàn, Đường Tư Vũ vẫn tiếp tục trầm mặc và cũng không biết cô đang nghĩ gì. Khi xe đến nơi, điều đầu tiên Hình Liệt Hàn muốn làm là liên lạc với bạn của anh là Ôn Lệ Thâm, sau đó đề cậu ấy liên lạc với Tô Hi, để cô ấy tới an ủi Đường Tư Vũ.
Là một người bạn tốt, cô ấy nhát định biết cách để Đường Tư Vũ trút bỏ nỗi buồn trong lòng.
Hình Liệt Hàn đứng ngoài sân gọi điện thoại cho Ôn Lệ Thâm.
“Alo! Liệt Hàn, về nước rồi hả?”
Ôn Lệ Thâm ở đầu dây bên kia hỏi.
Anh biết rằng Hình Liệt Hàn đang ở nước ngoài, không phải Hình Liệt Hàn tiết lộ cho anh biết, mà anh biết điều đó thông qua em trai mình Ôn Lương Diệu, cậu em trai này có vẻ quan tâm đến học sinh Hình Nhất Nặc của mình.
“Ừ! Về nước rồi, hôm nay cha của Tư Vũ đã qua đời, cậu có số của Tô Hi không?
Cậu đưa cô ấy đến đây để an ủi Tư Vũ đi, bây giờ cô ấy đang rất buồn.”
Giọng Hình Liệt Hàn khàn đặc.
Bên kia đầu dây giọng điệu cũng rất nghiêm túc: “Mình có số của cô ấy, bây giờ mình sẽ liên lạc với cô ấy, rồi đưa cô ấy đến nhà cậu.”
“Được rồi!”
Hình Liệt Hàn trả lời rồi cúp máy.
Tô Hi hiện đang ở trong phòng thu, Annie thì đang chuẩn bị cho cô ấy một số tư tưởng về cách đối phó với tổ Ái Đắc Nguyệt tu luyện mà cô sắp gia nhập, để cô phải là một vai diễn được yêu thích trong đó.
Tô Hi nghe xong liền không muốn nghe nữa, lúc này điện thoại di động liền vang lên, cô cầm lên nhìn, là Ôn Lệ Thâm, cô giật mình, trực tiếp cầm lên nghe.
“AloI”