Chương 456:
Hình Liệt Hàn gật gật đầu, ánh mắt hiện lên sự kiên định: “Con tuyệt đối sẽ không để ông ta cướp được công việc kinh doanh của nhà chúng ta. Và còn tập đoàn Đường Thị trong tay Khưu Lâm nữa, sớm muộn gì con cũng sẽ thay Tư Vũ đoạt lại.”
“Tình cảm của con dành cho Tư Vũ chúng ta đều có thể thấy được. Cha tin là Tư Vũ cũng rất rõ ràng cho nên nó sẽ không ép con.
“Cô ấy không hề ép con, thậm chí còn khuyên con không nên quá liều lĩnh. Cô ấy là một cái cô gái biết điều.” Ở trước mặt cha mẹ mình, Hình Liệt Hàn cũng muốn để cho họ biết được điểm tốt của Đường Tư Vũ.
Hình Chính Hình gật gật đầu: “Không tệ!
Nó là một cô gái tốt.”
“Cho nên con muốn đợi đến lúc xử lý xong những chuyện này sẽ cầu hôn cô ấy, nhanh chóng hoàn thành việc trọng đại của chúng con.” Đôi mắt của Hình Liệt Hàn hiện lên sự mong đợi nói.
Dĩ nhiên Hình Chính Đình không có ý kiến: “Cũng được, Tiểu Hi đã lớn như vậy rồi, không thể để Tư Vũ không danh không phận được.”
“Ừm!”
Hai cha con tiếp tục trò chuyện về công việc, cùng lúc đó ở dưới lầu Đường Tư Vũ đang xem tivi trong phòng khách. Ở đây cô thả lỏng tinh thần, cảm thấy thoải mái như đang ở nhà mình.
Bữa tối vô cùng phong phú, Tưởng Lam tặng cho Hình Nhất Nặc và bạn nhỏ Đường Dĩ Hi hai trứng gà luộc. Ngụ ý sau này hai người có thể đạt được thành tích tốt.
Lúc Ôn Lệ Thâm trở về biệt thự, anh nhìn thấy biệt thự trước đây luôn rực sáng ánh đèn giờ bị bóng tối bao phủ. Nếu như không phải do tiếng xe của anh làm đèn điều khiển bằng âm thanh tự động sáng lên thì cả biệt thự đều chìm trong bóng tối.
Lòng anh có chút hoảng hốt. Tô Hi đi rồi sao?
Rõ ràng cô không ở trong biệt thự.
Ôn Lệ Thâm rút điện thoại di động ra, dựa vào cửa xe gọi điện cho cô.
“Alo!”
Giọng nói của Tô Hi ở đầu bên kia truyền đến.
“Em đang ở đâu?” Trong giọng nói của Ôn Lệ Thâm lộ ra sự lo lắng rõ ràng.
“Đừng lo cho tôi, tôi đang ở nhà. Tối nay tôi không đến chỗ anh. Ba ngày nữa là tôi vào đoán cho nên chúng ta tạm thời xa nhau một thời gian đi!”
Đương nhiên cô cũng vì công việc của mình nên nhất định phải xa nhau.
Vừa nghe thấy hai chữ xa nhau, Ôn Lệ Thâm cảm thấy trong ngực như thắt lại có chút kịch liệt, anh thở dài một hơi: “Em nhất định phải ngủ ở nhà mình sao?
“Ừm, nhất định. Sao anh lại hỏi như vậy?”
Ở đầu bên kia Tô Hi hơi khó hiểu hỏi lại.
“Không có gì.” Ôn Lệ Thâm nói xong liền cúp điện thoại, đồng thời dáng người cao dong dỏng bước vào trong xe, khởi động xe quay đầu đi ra khỏi biệt thự.
Lúc này Tô Hi đang nằm vùi trên ghế sô pha, trợ lý Tiểu Mễ của cô mang bữa tối đến cũng không quên kèm theo cóc trà sữa mà cô yêu thích. Cô có cảm giác đêm nay sẽ là một đêm để cô tận hưởng cảm giác yên bình.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn cô luôn phải chịu sự kiểm soát nghiêm khắc của cha cho nên cô yêu thích sự tự do hơn bất kì ai. Cô thích sự thoải mái, không thích bị quản thúc, cô cũng thích yên tĩnh nữa.
Cho nên cô cũng rất thích diễn xuất, thích _ .. z Ä ` ` ` ˆ _ cảm giác có thê hòa mình vào công việc.
Tô Hi vừa công chiếu một bộ phim cổ trang mới. Hiện tại bởi vì cô vừa nhận một vai lớn cho nên nhất định cô phải nghiên cứu kỹ năng diễn xuất của những diễn viên khác đồng thời cũng nghiêm túc học hỏi từ các bậc tiền bối.
Trong lúc cô đang vừa uống trà sữa, ôm khoai tây chiên vừa đọc kịch bản thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Tô Hi giật nảy mình, xem đồng hồ thấy đã chín giờ. Muộn như vậy rồi ai còn đến nhà cô?
Tô Hi vội vàng từ ghế sô pha đi xuống, đi dép lê chạy ra cửa. dùng mắt mèo nhìn người bên ngoài, mặc dù nhìn qua mắt mèo khiến cho khuôn mặt người ta trở nên khó coi, nhưng lọt vào mắt cô lại là một khuôn mặt vẫn đẹp trai tinh xảo.
Tuy nhiên nó cũng đủ làm cô giật mình.
Tại sao Ôn Lệ Thâm lại ở ngoài cửa? Sao anh lại tới đây?
Tô Hi khiếp sợ thì khiếp sợ nhưng cũng không thể để anh ở ngoài cửa được.