TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người Rồi
Chương 470

“Tại sao?” Đường Tư Vũ khó hiểu hỏi.

 

Cánh tay thon dài của người đàn ông mạnh mẽ ôm lấy cô, ép chặt cô vào trong ngực, khàn khàn nói: “Tiếp tục chuyện chiều nay.”

 

Tim Đường Tư Vũ đập mạnh, người đàn ông này muốn bây giờ sao?

 

Đúng là biết đùa thật đáy.

 

“Không được.” Đường Tư Vũ lắc đầu, bây giờ cô không sợ nữa mà là một cảm giác rất khó tả.

 

Có lẽ việc từ chối anh đã trở thành một thói quen nên cô theo bản năng muốn từ chối khi anh đến gần.

 

Tất nhiên Hình Liệt Hàn không muốn để tuột mất cơ hội như vậy, anh cảm thấy hôm nay chắc chắn là thời điểm tốt nhất và phù hợp nhất.

 

Một nụ cười nguy hiểm thoáng qua mắt Hình Liệt Hàn, anh lập tức buông tay ra và đờ đẫn nói: “Em thực sự muốn để anh chịu đựng lâu như vậy sao? Nếu anh chịu đựng thêm nữa, anh sợ mình sẽ phát bệnh mắt.”

 

Đường Tư Vũ khịt mũi, cho dù bị anh trêu, trong đôi mắt cười của cô lại phản chiếu khuôn mặt gợi cảm và quyến rũ của người đàn ông.

 

Đôi mắt đen ấy chứa đầy những điều dễ hiểu.

 

Suy nghĩ đầu tiên của Đường Tư Vũ là trốn thoát và ẩn náu.

 

Cô xoay người muốn chạy trốn khỏi anh, người đàn ông này dường như nhìn thấu cô, lập tức vươn tay kéo cô lại, Đường Tư Vũ thở mạnh, ngã vào ngực anh, cô ngắng đầu lên.

 

Người đàn ông nghiêng người, ép môi mình vào môi cô và hôn.

 

Cái chạm môi khiến tâm trí của Hình Liệt Hàn kích động dữ dội, anh từ lâu đã biết người phụ nữ này ngọt ngào như thế nào.

 

Đường Tư Vũ mềm nhữn trong vòng tay anh, người đàn ông này khi thô lỗ, cô còn khó từ chối, huống hồ bây giờ anh lại dịu dàng như này, lại càng khó hơn.

 

Dường như lí trí đã rời bỏ cô.

 

Mặc dù, cô ấy cảm thấy điều này là sai.

 

Mặc cho con trai ở đó xem TV để ở đây… Xấu hồ quá đi mát.

 

Đường Tư Vũ đưa tay định đây anh ra, nhưng lại bị người đàn ông giữ chặt hai tay ở phía sau… Như thể mọi thứ chỉ có thể do anh ấy dẫn dắt.

 

Trong vườn, cửa sân tự động mở ra, một chiếc ô tô màu đen chạy vào, xe dừng, vợ chồng Hình Chính Đình dẫn theo con gái Hình Nhất Nặc xuống xe.

 

Khi Hình Nhất Nặc bước ra khỏi xe, chiếc váy hoa của cô bay trong gió giống như một chú bướm, và cô chạy ngay vào đại sảnh.

 

“Anh, chị Tư Vũ, cháu trai, em đến rồi này.” Hình Nhất Nặc hét lên ngay khi bước vào đại sảnh, nghĩ rằng mình sẽ nhận được lời đáp lại ngay lập tức.

 

Tuy nhiên, không có ai trong đại sảnh cả.

 

Hả?

 

Lẽ nào anh cả và chị Tư Vũ vẫn chưa về?

 

Hình Nhất Nặc ngay lập tức nghĩ rằng như vậy, nhưng cô hình như nghe thấy tiếng TV từ lầu trên.

 

Cô lập tức chạy lên lầu, đến sảnh tầng hai, cô nhìn thấy cháu trai đang ngồi chơi đồ chơi và xem TYV.

 

“Cô, cô mới đến chơi.” Cậu nhóc phấn khởi chạy ra ngoài.

 

“Hả? Tại sao cháu lại ở nhà một mình?

 

Cha và mẹ cháu đâu?”

 

“Họ đang nói chuyện trên lầu.” Cậu nhóc nghiêm túc nói.

 

Hình Nhất Nặc là một cô bé vô tư lại hết sức ngây thơ, cô không nghĩ nhiều, cô phải nói với anh trai rằng cô và cha mẹ đang ở đây.

 

“Được rồi, cô sẽ đi nói với họ rằng cô mới đến.” Sau khi nói xong, Hình Nhất Nặc bước lên tầng ba, vừa đi vừa hô lên.

 

“Anh, em và cha mẹ đến rồi.”

 

Phòng của Đường Tư Vũ đã bị Hình Liệt Hàn khóa khi anh vào, vì vậy lúc này cửa bị đóng chặt.

 

Đường Tư Vũ bị người đàn ông kẹp chặt tay, mọi chuyện đều phó mặc cho người đàn ông này, ánh mắt của người đàn ông lúc này hệt hố đen, như thể muốn nuốt chửng cả người cô.

 

Đường Tư Vũ thở gấp, bị hôn đến mức choáng váng, cô mơ hồ nghe thấy giọng ai đó, mà cô cứ nghĩ là do nghe lầm.

 

Tuy nhiên, giọng nói này càng ngày càng rõ, có người gọi họ.

Đọc truyện chữ Full