Nhưng cho dù thế nào thì trong lòng Mộ Phi cũng không còn cách nào khác, bởi vì anh ta chưa từng từ chối Đường Tư Vũ cái gì, cho nên dù là đám cưới của cô, nếu cô đã mở miệng mời rồi thì anh ta cũng sẽ không từ chối.
“Tư: Vũ, em quá nhẫn tâm rồi, em biết anh không có cách nào với em mà.”
Mộ Phi thở dài một hơi rồi nhìn đồng hồ, mới khoảng chín giờ, xem ra hôm nay anh ta phải chọn một phần quà, ngày mai tặng cho Đường Tư Vũ làm quà tân hôn.
Buổi chiều, bên ngoài biệt thự của Hình Liệt Hàn, một chiếc xe việt dã màu đen dừng dưới bóng cây đằng xa, chiếc xe được che kín, cửa xe đóng chặt. Mộ Phi ngồi trong xe rồi nhìn về phía biệt thự của Hình Liệt Hàn, đáy mắt anh ta lộ ra một tia mong chờ.
Từ khi Đường Tư Vũ trở thành người phụ nữ của Hình Liệt Hàn, ngay cả tư cách nhìn cô từ xa anh ta cũng không có, mà lúc này anh ta cũng không biết vì sao lại đột nhiên tới đây.
Bởi vì nếu anh ta không đến, ngày mai Đường Tư Vũ sẽ gả đi.
Nhưng sau khi Mộ Phi đợi gần nửa tiếng, không làm anh ta thất vọng, Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn về rồi, nhưng mà là một nhà ba người bọn họ trở về.
Buổi trưa sau khi ăn cơm ở nhà họ Hình, vì cách nhà rất gần nên Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn không lái xe, chỉ dẫn cậu nhóc đi về phía biệt thự, buổi chiều cậu nhóc còn phải luyện piano.
Tim Mộ Phi nhói lên một cái, nhìn Đường Tư Vũ đứng bên cạnh Hình Liệt Hàn nhứ chim non nép vào người, ánh mắt bọn họ đều không hề rời khỏi đứa trẻ đang chạy nhảy ở phía trước, mắt thằng nhóc kia giống Đường Tư Vũ, ngũ quan lại giống Hình Liệt Hàn như đúc.
Mộ Phi siết chặt tay lái, mà đúng lúc này, anh ta cảm giác có ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm đến đây, thần kinh Mộ Phi căng thẳng. Là Hình Liệt Hàn phát hiện ra xe của anh ta, hơn nữa ánh mắt đáng sợ của anh còn bắn lại đây.
Có lẽ Hình Liệt Hàn đoán được người trong xe là ai, anh ta chỉ híp mắt như đang cảnh cáo, kéo cả Đường Tư Vũ và con trai đi vào biệt thự.
Ánh mắt của Đường Tư Vũ hoàn toàn đặt trên người đứa trẻ kia, khóe miệng, đáy mắt đều là ý cười, căn bản không nhìn thấy xe của Mộ Phi, Hình Liệt Hàn cũng không định nói cho cô biết.
Mộ Phi ngồi trong xe, cắn chặt răng. Đúng lúc này, điện thoại của anh ta vang lên, anh ta đưa tay nghe máy: “Alo!”
“Tổng giám đốc Mộ, không ồn rồi, tôi vừa nhận được một vài tin tức, hình như Hình Nham có ý định đổi ý, có vẻ ông ta không đồng ý thu mua nữa.”
“Cái gì?”
Vẻ mặt của Mộ Phi thay đổi.
“Có vẻ như Hình Nham đã chuẩn bị đối đầu với ngài từ trước, đã chuyển phần lớn tài sản của công ty ông ta ra nước ngoài rồi, ông ta còn giao quyền điều hành công ty cho phó tổng giám đốc của ông ta nữa.”
“Chết tiệt” Mộ Phi gầm lên một tiếng, Hình Nham vậy mà lại dám đồi ý.
Xe của Mộ Phi lập tức chạy đi như điên.
Trong biệt thự của Hình Nham, lúc này ông ta cũng lo lắng bất an, ông ta nói với ba vị luật sư giỏi ở bên cạnh: “Các cậu xác định xem có chắc chắn thắng được vụ kiện này không? Tôi không cần vào tù chứ? Tốt nhất là các cậu chắc chắn, néu không tôi sẽ tiêu đời.”
” Tổng giám đốc Hình, ngài yên tâm, chúng tôi từng điều tra bối cảnh của Đường Y Y, đời sống cá nhân trước kia của cô ta luôn không tốt. Đánh vào điểm này, vụ kiện lần này của ngài, chúng ta có thể viện cớ là do cô ta chủ động.”
“Nhưng video kia làm sao bây giờ?”
“Cho nên, tổng giám đốc Hình, trước khi vụ kiện này diễn ra thì chúng ta phải nghĩ cách lấy lại đoạn video đó. Tôi tin đây là bằng chứng tư mật của Đường Y Y, tuyệt đối không có khả năng phục chế cho người khác ngoại trừ ở trong tay cô ta.
Cho nên, chỉ cần tìm được Đường Y Y, nhất định có thể tìm được phần bằng chứng kia.”
“Đúng, đúng, Đường Y Y căn bản không dám giao thứ như vậy cho bắt kỳ ai, cho nên chắc chắn video đó ở trong tay cô ta.”
Khóe miệng Hình Nham nở một nụ cười cay nghiệt, ông ta không ngờ tới, sự việc còn có thể xoay chuyền, hơn nữa, công ty của ông ta cũng không cần giao cho Mộ Phi.
“Tổng giám đốc Hình, điện thoại của Mộ Phi.”
Trợ lý lập tức đưa điện thoại cho ông †a.
Hình Nham hừ lạnh một tiếng, cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, lúc này ông ta hơi lo lắng, nhưng bây giờ ông ta không dám để cho Mộ Phi biết ý định đổi ý của mình.
Ông ta đi sang phòng bên cạnh: “Alo, tổng giám đốc Mộ à!”
“Hình Nham, rốt cuộc ông đang làm cái quái gì vậy, hợp đồng chúng ta ký dời trước ba ngày, ngày mốt nhất định phải ký xong hợp đồng.”
Giọng Mộ Phi truyền đến.