TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người Rồi
Chương 671

Từ khi gặp cô, xung quanh cô đã xảy ra rất nhiều chuyện, nếu có thể hắn sẵn sàng gánh hết mọi đau khổ thay cô, nhưng sự thật thì không thẻ.

 

Hắn chỉ có thể nhìn cô lần lượt trải qua những vui buồn trong cuộc sống, nhìn cô gầy đi, nhìn khuôn mặt cô mắt cô mắt đi nụ cười. Dáng vẻ này của cô khiến hắn chỉ muốn để cô cả đời này hạnh phúc mà thôi, chỉ có niềm vui chứ không có nỗi buồn nào cả.

 

Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng vén những sợi tóc rơi xuống mặt của cô, nhìn làn da trắng nõn, hắn không nhịn được cúi đầu hôn nhẹ. Xúc cảm mềm mại khiến hắn không buông ra được, cứ như vậy chạm mặt mình vào má cô, cảm nhận làn da non mềm của cô.

 

Đường Tư Vũ ngắng đầu, đôi môi đỏ mọng chạm nhẹ vào khóe miệng hắn.

 

Hình Liệt Hàn trầm thấp cười một tiếng, cũng không ngắng đầu lên, cứ như vậy cảm thụ hơi nóng từ nụ hôn của cô lan khắp khóe miệng.

 

Cô tiếp viên hàng không vốn dĩ muốn đi tới hỏi hắn có muốn uống trà không, nhưng khi cô mở rèm ra thì vội vàng kéo lại. Trong khoang máy bay chính sang trọng và trống trải, ngoài cửa thì sao sáng lấp lánh, mặt trăng như ngọc phiến, còn trong khoang thì dịu dàng và tình thâm như nước.

 

Khung cảnh này thật yên tĩnh và đẹp như tranh vẽ.

 

Máy bay hạ cánh, đã là bảy giờ sáng giờ địa phương, Đường Tư Vũ ngủ cả chặng đường, lúc này tâm trạng muốn nhìn thấy con trai vô cùng kích động, do trên đảo còn chưa có sân bay, chỉ có thể ngồi tàu lên đảo.

 

Đứng trên đầu boong tàu, mặt biển mênh mông nơi xa, cho người ta một cảm giác yên bình vừa xa xăm, đồng thời tốc độ vượt sóng đó lại khiến lòng người sinh ra loại cảm giác hướng về cuộc sống, cuộc sống, vừa cần bình yên an nhàn, cũng cần luôn duy trì cảm xúc mạnh mẽ dâng trào.

 

Đường Tư Vũ hơi dang hai tay ra, cảm nhận tốc độ và cảm xúc mạnh mẽ không giống nhau, sau lưng, một đôi tay lo lắng mà ôm lấy cô, giống như sợ cô sẽ rơi xuống nước vậy.

 

Đường Tư Vũ không quay đầu lại, có đôi tay này cố định ở trên eo, cô càng thêm lớn mật. Cánh tay cũng dang ra, không kìm được mà nghĩ tới một bộ phim vô cùng nỗi tiếng, khiến cô không kìm được cười lên.

 

Không tới một tiếng, xuất hiện một hòn đảo nằm trung tâm giữa mười mây quần đảo đó. Nơi đây duy trì trạng thái nguyên thủy, chỉ là trên một khoảng đất bằng ở bên cạnh, xây một tòa biệt thự sang trọng, trong khu rừng dừa bên cạnh, còn có thể nhìn thấy góc hiên của những biệt thự khác, nhưng bây giờ cả hòn đảo này đều được bao hết, chỉ có một mình gia đình họ.

 

“Daddy, mami…” Một cậu nhóc đứng trên bến cảng hưng phấn mà vẫy tay với họ, vô cùng kích động.

 

Tàu vừa cập bến, Đường Tư Vũ được Hình Liệt Hàn dắt xuống tàu, liền bước nhanh về phía con trai, vừa gọi tên cậu vừa ôm cậu vào lòng, hôn mấy cái lên khuôn mặt mập mạp.

 

“Có ngoan không? Có nghe lời ông bà nội không?”

 

Đường Tư Vũ cười hỏi. Đây không phải là trách móc, mang theo tia sủng ái.

 

“Ngoan, con rất ngoan, con cũng rất nghe lời.”

 

Cậu nhóc vô cùng tự tin gật đầu.

 

“Con phải biết, con là nam tử hán, thi thoảng có suy nghĩ của mình cũng được.”

 

Hình Liệt Hàn vừa đón lấy con trai vừa dạy dỗ một câu.

 

“Thật sao ạ? Vậy buôi tối con có thể ngủ một mình không? Bây giờ con có thể ngủ một mình rồi nhưng ông bà nội không yên tâm.”

 

Cậu nhóc rất thích tất cả ở đây, cũng muốn có một căn phòng của riêng mình.

 

Hình Liệt Hàn nghe thấy câu này, ánh mắt xẹt qua một tia sáng, vô cùng tán đồng: “Rất tốt, tuổi này của con quả thực phải ngủ một mình, lúc trước chính là ngủ một mình, gần đây ông bà nội con chiều hư rồi tối nay thử ngủ một mình.”

 

Nói xong cho Đường Tư Vũ một ánh mắt chỉ cô mới hiểu. Đường Tư Vũ có chút bó tay mà nhìn hắn.

 

Trở về đến biệt thự, đơn giản kể lại chuyện trong nước một lượt, tiếp đó một nhà bọn họ sẽ ở đây tận hưởng nửa tháng vui vẻ.

 

Chiều tối, Đường Tư Vũ mặc áo T-shirt và quần ngắn mát mẻ, cùng con trai đi nhặt vỏ sò, đào đắp cát, cùng thỉnh thoảng nhặt được những sinh vật biển nhỏ bị lạc đường.

 

Thời khắc tốt nhất ở bên cạnh con chính là đích thân làm bất cứ chuyện gì cùng con, đem tất cả kiên nhẫn đều đặt lên trên người con.

 

Ánh nắng chiều tối phản chiếu lên trên mặt biển khiến mặt nước đều nhuốm một tầng sắc vàng, cũng khiến cho bãi cát mạ lên một lớp ánh sáng. Lúc này bóng dáng bước chậm của Đường Tư Vũ cùng Hình Nhất Nặc và cậu bé Đường Dĩ Hi giống như một bức tranh cuộn tròn vậy.

 

Hình Liệt Hàn vừa đi ra khỏi phòng sách của ba, đứng trên ban công, vừa hay nhìn về phía bãi cát, cũng nhìn thấy bức tranh ấm lòng vào mắt. Tâm trạng mãn nguyện và yên bình mà hắn chưa từng có.

 

Buổi tối, đầu bếp chuẩn bị bữa tối hải sản phong phú, cả gia đình náo nhiệt dùng xong bữa tối. Đường Tư Vũ vào phòng con trai, kể một câu chuyện người máy.

 

Chín rưỡi tối, cậu nhóc liền buồn ngủ, ban ngày chạy nhảy khắp nơi, buổi tối tất nhiên sẽ rất mệt.

 

Đọc truyện chữ Full