Chương 701:
Anh nhìn thẳng vào Hình Nhất Nặc đang ngồi trên ghế, trầm giọng nói: “Hình Nhất Nặc, em ra đây cho thầy!”
Hình Nhất Nặc lúc này muốn khóc. Xong rồi xong rồi, ngay cả anh cũng biết rồi sao? Hơn nữa, anh còn rất tức giận nữal Cô cúi đầu, giống như một đứa trẻ làm sai, thống người mà đi ra cửa lớp.
Ôn Lương Diệu hai tay khoanh trước ngực đứng dưới một tán cây không xa đợi cô.
Hình Nhất Nặc cắn môi, đi đến bên cạnh anh. Ôn Lương Diệu tức giận mà nhìn qua: “Đây chính là nguyên nhân em học kém như vậy sao? Mới tí tuổi mà học gì không học lại học người lớn yêu đương?”
Cái đầu nhỏ của Hình Nhất Nặc lắc kịch liệt, tay cũng khua mù: “Không phải không phải, em không có yêu đương, chuyện trên diễn đàn không phải là thật, em có thể đảm bảo, em không có.”
“Vậy bức ảnh đó là sao?”
Anh nghiễn răng, ép gần cô một bước: “Ảnh cũng không thể lừa người nhỉ?”
“Đó là vì mấy nam sinh bên cạnh muốn đụng em, Cổ Kính vừa đúng lúc kéo em một cái, bị người ta chụp được. Em thật sự chỉ mới quen cậu ấy.”
Nói xong Hình Nhất Nặc chỉ đành khai thật: “Hôm nay em làm đồ ly coca của cậu ấy ở căn tin, đổ lên người cậu ấy. Em rất áy náy liền muốn đền cậu ấy một ly coca nên đã cùng đi mua.”
Ôn Lương Diệu nheo mắt, giống như đang xem thử cô có phải là nói dối không.
“Anh tin em được không! Người khác có thể hiểu lầm em, anh thì không được hiểu lầm em.”
Hình Nhất Nặc trừng anh.
“Tại sao anh nhất định phải tin em?”
Ôn Lương Diệu hừ một tiếng: “Anh còn chưa quên lần trước em viết thư tình cho người khác đấy!”
Hình Nhất Nặc thật sự rất ủy khuất, rất oan uống. Cô phồng má nói: “Vậy muốn em làm thế nào anh mới tin em?”
“Từ bây giờ cách xa tên Cổ Kính đó một chút. Cách xa ra, tốt nhất không nói một câu nào. Nếu lại để anh nhìn thấy hai người ở cùng nhau thì anh sẽ phạt em.”
Ôn Lương Diệu cảnh cáo.
“Một câu cũng không được nói?”
Hình Nhất Nặc thấy quy định này có phải vô tình quá rồi không?
“Ngay cả lại gần cũng không được.”
Anh lại bổ sung một câu.
“Này! Vậy ngộ nhỡ em không chú ý mà đến bên cạnh cậu ấy thì sao?”
Hình Nhất Nặc không kìm được phản bác lại.
Ôn Lương Diệu có chút tức giận mà trừng cô: “Còn cãi đúng không? Về lên lớp.”
Chuyện của Hình Nhát Nặc và Cổ Kính rất nhanh liền biến mất khỏi diễn đàn, chỉ là chuyện này đã truyền vào tai toàn bộ giáo viên trong trường, nagy cả Cổ Kính cũng bị giáo viên chủ nhiệm của cậu gọi tới phòng làm việc, lên cho một tiết giáo dục tư tưởng.
Hình Nhất Nặc càng sầu não hơn, lên liền hai tiết. Cô nửa tỉnh nửa mê mà cứ sầu não như vậy.
Hết tiết, nghĩ tới tối nay đến Ôn gia ăn bánh kem, tâm trạng cô lại hưng phấn hơn chút. Cô đứng ở trước cổng trường, một nơi chuyên để đợi Ôn Lương Diệu, đợi anh qua đón mình.
Lúc này cô không thấy xe của Ôn Lương Diệu tới mà lại nhìn thấy bóng dáng của Cổ Kính đi từ đám bạn học về phía cô.
Nghĩ tới lời nhắc nhở của Ôn Lương Diệu, cô liền căng thẳng mà nhìn Gỗ Kính lại gần.
“Cậu có chuyện gì không?”
Hình Nhất Nặc chột dạ mà nhìn ngó khắp nơi, giống như chỉ sợ có người bắt gặp.
“Nhất Nặc, xin lỗi, đều tại tôi, cậu có phải cũng bị chủ nhiệm giáo huấn rồi không?”
Cổ Kính tỏ vẻ lo lắng nhìn cô.
Hình Nhất Nặc gật đầu: “Bị giáo viên Toán của tôi dạy dỗ rồi.”
Cổ Kính ngắn ra. Sao lại là giáo viên dạy Toán? Không phải là chủ nhiệm sao? Cậu liền nhớ tới giáo viên dạy Toán của cô là một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai. Cậu chau mày: “Thầy ấy không mắng cậu chứ?”
Hình Nhất Nặc đang muốn nói gì đó thì tiếng một chiếc Sedan đen dừng lại trước mặt cô, cửa xe đóng chặt, chắc chắn mà khiến người ta không nhìn thấy người ngồi bên trong.