TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người Rồi
Chương 722

Tin thì được mà không tin thì không linh nghiệm.

 

Hình Nhất Nặc rất tin tưởng chuyện này, cô ngắng đầu nhìn về phía Ôn Lương Diệu bên cạnh, anh đang cúi người hình như chuẩn bị viết gì đó.

 

Hình Nhất Nặc hận không cỗ không mọc thêm vài đoạn như vậy cô có thể xem được anh đang viết cái gì, có liên quan gì đến cô không? Nhưng mà cô cũng không thể quang minh chính đại đi nhìn lén anh được.

 

Tình thần cô có chút lay động cho dù hôm nay không xem được thì ngày mai cũng có thể lén xeml Cô nói với Ôn Lương Diệu: “Chúng ta đến đây ghi tên lại đi. Cần phải ký tên ở phía dưới, anh biết không?”

 

“Ok.”

 

Ôn Lương Diệu liếc nhìn cô một chút.

 

“Vậy anh viết.”

 

Hình Nhất Nặc không thể không cầm tắm thiệp hồng nhỏ của mình đi dưới ngọn đèn bên rìa gian hàng. Cô cắn môi và có ý định đi ra ngoài. Chỉ cần viết! Dù sao anh cũng sẽ không nhìn thấy nó. Hơn nữa, cô hy vọng rằng ông trời có thể hoàn thành tâm nguyện của cô.

 

Hình Nhất Nặc cầm bút có chút run rấy, vì cô viết ba ký tự đầu tiên, đó là tên của Ôn Lương Diệu. Viết xong, cô vẽ thêm một trái tim nho nhỏ, ở cột phía dứa, cô cực kỳ to gan viết ba chữ “em yêu anh”.

 

Viết xong, trái tim của Hình Nhất Nặc run lên, cô ngắng đầu lên và lo lắng nhìn về phía Ôn Lương Diệu, vì sợ rằng anh sẽ đến nhìn trộm cô, thế là toang mắt.

 

Sau khi cẩn thận viết xong, cô viết một dòng chữ viết nhỏ hơn: “Cầu mong anh cũng sẽ yêu em.”

 

Cuối cùng, ở góc nhỏ, cô thành thật để lại tên của mình Hình Nhất Nặc.

 

Viết xong, cô đặt tắm thiệp hồng nho nhỏ lên ngực, vội vàng đi tới trên vách khóa, lúc này Ôn Lương Diệu cũng đi tới.

 

“Anh treo bên kia, em treo bên này.”

 

Hứa Nhất Nặc có chút gấp gáp nói.

 

Ôn Lương Diệu đi tới đầu bên kia khóa lại ổ khóa của anh, chìa khóa được bỏ vào thùng gỗ bên cạnh, chỉ có một lỗ nhỏ, sau khi nhét vào sẽ không lấy ra nữa.

 

Hình Nhất Hứa cũng khóa xong, cô nhìn tấm biển lần cuối rồi cất chìa khóa vào thùng gỗ, cắn môi. Ôn Lương Diệu lúc này đang đứng dưới ánh đèn đợi cô.

 

Cô từng bước đi tới chỗ anh, ánh mắt hơi tránh né, sau đó liếc nhìn nơi Ôn Lương Diệu vừa treo khóa.

 

Cô nghĩ thầm rằng dù sao ngày mai cô cũng sẽ đến xem anh viết gì.

 

Ngày mai cô sẽ bí mật đến một mình.

 

Cô không khỏi hiếu kì, Ôn Lương Diệu có khi nào cũng sẽ lén đến xem cô viết cái gì không? Có lẽ không đâu, anh sẽ không quan tâm cô viết cái gì đâu.

 

Ngày nghĩ nhiều đêm về sẽ nằm mơ, một đêm này Hình Nhất Nặc cứ nghĩ mãi về việc muốn đến nhìn mảnh gỗ của Ôn Lương Diệu. Nhưng dù làm mọi cách ởi chăng nữa cô cũng bị lạc hoặc chạy đến chỗ cửa tiệm và phát hiện thấy chiếc tường khóa bị mất. Hoặc là, cô tìm thấy bức tường khóa, nhưng cô không thể tìm thấy mảnh gỗ mà Ôn Lương Diệu để lại.

 

Trong một giấc mơ lặp đi lặp lại và dày vò như vậy nên sáng sớm Hình Nhất Nạc đã tỉnh giấc sớm. Ngay khi tỉnh dậy, cô thấy đầu của mình rất đau, mơ như thế này thực sự quá giày vò.

 

Cô cầm di động nhìn thoáng qua, bảy giờ sáng cô lập tức nghĩ bức tường khóa kia cũng không bị che lắp mà bây giờ cũng không phải làm gì. Nếu cô muốn đến đó xem trộm thì đây chính là thời cơ tốt nhát.

 

Hình Nhất Nặc vội vào tắm rửa mặc quần áo, cô lẻn ra khỏi khách sạn vào lúc bảy giờ mười phút.

 

Đường phố lúc này không có nhiều người, toàn bộ cửa hàng đều đã đóng cửa, cũng chỉ có một số người cao tuổi đi dạo phố để rèn luyện thân thể.

 

Hình Nhất Nặc dường như bị thứ gì đó nhập vào, cô bước đi nhanh vô cùng, hôm qua cô đã ghi nhó đường đi bây giờ đường phố thoáng đãng không bị lạc đường, rốt cuộc cô cũng đến được quán bán ổ khóa đó. Bức tường đó, dưới bầu trời rộng mở.

 

Cuối cùng cũng đã đến, Hình Nhất Nặc hô hấp không khỏi khẩn trương. Thực ra mà nói cô thực sự rất bồn chồn, nói chung viết loại chuyện này sẽ liên quan đến người yêu! Chẳng may trên tấm gỗ của Ôn Lương Diệu viết tên người con gái anh thích thì sao?

 

Dù sao lần trước anh cũng có nói, anh đã có người thương.

 

Hình Nhất Nặc cắn cắn môi, đi về phía chỗ mà tối hôm qua Ôn Lương Diễn dặt tấm gỗ. Hôm qua cô có chút khẩn trương nên chỉ biết được vị trí đại khái.

 

Cô chỉ thấy được toàn bộ bức tường được lấp đầy bởi những mảng gỗ nhỏ chồng lên nhau, vớ đại một cái lên còn có thể nhìn thấy được là người viết vào hai năm trước. Cho nên, chỗ nay thực sự rất nhiều muốn nhanh chóng tìm thấy không dễ dàng chút nào.

 

Hình Nhất Nặc nhìn hơn mười phút, hai mắt gần như nhìn hoa, cô không nhìn thầy được tấm gỗ của Ôn Lương Diệu. Cô vì không muốn bỏ sót mà cật lực nhìn kỹ từng tắm.

 

Cứ như vậy hơn mười mấy phút, hai mắt muốn nhòe đi cũng không thấy được tắm gỗ của Ôn Lương Diệu chẳng lẻ tối qua anh không treo lên sao? Đang suy nghĩ, đột nhiên cô lật ra một tắm biển gỗ rất mới với một câu rất đơn giản được viết trên đó.

 

“Từ Dương, anh thích em.”

Đọc truyện chữ Full