Tô Hi không khỏi làm một động tác nhún vai: “Tất cả phải dựa vào ý của chị, mẹ có dám cược với con không? Con cảm thấy chị sẽ không thích đâu.”
“Đi đi đi, con ra ngoài với Lệ Thâm đi, đừng ở chỗ này vướng tay vướng chân.”
Lý Thiến mắng cô.
Dương Vũ Bân tán gẫu với Tô Bách Ngôn, anh ta cảm thấy gia giáo Tô gia chắc chắn rất tốt, cho nên không khỏi chờ mong Tô Thắm trở về.
Lý Thiến làm một bàn thức ăn ngon, một đám người ngồi vây quanh trước bàn bắt đầu ăn cơm. Sau đó mọi người nghe được tiếng động cơ xe truyền từ sân tới, Tô Hi lập tức mỉm cười nói: “Chị em về ` rÓi.
Dương Vũ Bân lập tức đặt đũa xuống, hơi lo lắng chỉnh lại cổ áo, định tạo ấn tượng ban đầu tốt nhất cho Tô Thắm.
Hôm nay những người ngồi ở đây không ai nói cho Tô Thắm biết, tối nay cô có một buổi tiệc xem mắt.
Tô Thắm khóa xe, xách túi đi về phía cửa phòng khách, dáng người dong dỏng cao, mặc bộ đồ vest công sở, mái tóc dài dày uốn xoăn thả sau lưng. Chỉ một bóng lưng của cô thôi cũng đã khiến người khác tha hồ tưởng tượng rồi.
“Cha, mẹ con về rồi.”
Sau khi Tô Thắm vào cửa liền theo thói quen nhìn vào trong chào một câu. Sau đó mới đi vào phòng khách. Bóng lưng lười biếng cầm theo túi xách, trong tay còn lắc lư chùm chìa khóa lập tức cứng ngắc.
Cô nhìn những người đang ngồi trong phòng ăn, ngắn ra trong giây lát, sau đó lập tức cong môi cười: “Sao hai em về nhà mà không nói cho chị biết một tiếng vậy?”
Dương Tử Bân nhìn người phụ nữ bước vào ánh sáng, không khỏi nín thở. Khi Tô Thắm làm dâu phụ, anh ta đã cảm thấy cả người cô toát ra phong thái tao nhã mà phụ nữ bây giờ không có, mà bây giò chỉ một bộ vest công sở đơn giản không có bất kỳ sự tô điểm lộng lẫy nào cũng đã khiến anh ta cảm nhận được sức hấp dẫn khó nói nên lời. Bộ đồ màu xám, áo sơ mi trắng cùng váy ôm ngang gối, áo sơ mi hơi hở cổ, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện. Khuôn mặt của cô., tỷ lệ hoàn hảo, cộng thêm lớp trang điểm nhẹ nhàng khiến người ta có cảm giác cô xinh đẹp như một đóa mẫu đơn.
“Thấm Thấm à! Con mau để túi xách xuống rồi tới đây ăn cơm. Chúng ta đã đợi con được một lát rồi đấy.”
Lý Thiến nhìn con gái lớn nói.
“ÒI Dạ được!”
Tô Thâm bỏ túi xách xuống đi vào nhà bếp rửa tay sạch sẽ, sau đó đi ra. Lý Thiến chỉ vào vị trí bên cạnh Dương Bân Vũ nói: “Con ngồi ở chỗ đấy đi.”
Tô Thắm tự nhiên ngồi xuống, cô ngắng đầu lên, nhìn thấy Tô Hi nháy mắt với cô.
Hai chị em tự nhiên có suy nghĩ giống nhau, Tô Thắm rất nhanh đã biết ngồi bên cạnh cô là đối tượng xem mắt của mình.
Tuy nhiên, cô cũng không hề tỏ ra khó chịu, biểu hiện rất bình thường mỉm cười với Dương Vũ Bân: “Chào anh.”
“Xin chào, cô Tô.”
Dương Vũ Bân bối rối gật đầu chào lại.
“Đây là bạn của em. Cậu ấy tên Dương Vũ Bân. Tối nay vừa lúc cậu ấy rảnh rỗi nên cùng nhau về nhà ăn cơm.”
Ôn Lệ Thâm mỉm cười giới thiệu.
Tô Thắm mỉm cười nói với Tô Hi: “Các em nên nói trước với chị một tiếng, chị sẽ về sớm hơn.”
“Không phải chị phải làm việc sao?”
“Nếu mọi người đã đến nhà rồi, thì chị có thể tạm gác công việc sang một bên.”
Tô Thám cười nói, Dương Vũ Bân ngồi yên lặng bên cạnh cô. Anh ta lại có cảm giác hoảng sợ, sợ mình không xứng với Tô Thám. Trên người Tô Thắm không hề có cảm giác ngây thơ không hiểu chuyện giống thiếu nữ. Mà ngược lại trên người cô dường như lắng đọng một câu chuyện riêng, chỉ có điều nhìn nụ cười của cô thì phát hiện cô là kiểu người có tâm sự nhưng lại không trầm luân vào đó. Trong lúc trò chuyện với Tô Hi, cô vẫn giữ lại cảm giác đáng yêu của như thiếu nữ.
Trên bàn cơm, đương nhiên là Tô Bách Ngôn tìm một số đề tài để tán gẫu. Mà Ôn Lệ Thâm vì giúp đỡ bạn, nên nói ra một chút thành tựu gần đây của anh ta, vô tình hay cố ý để cho Tô Thắm biết anh ta là người thế nào.
Dương Vũ Bân cũng thể hiện rất đúng mực. Trước mặt Tô Thắm không tỏ ra ta đây, nhưng tuyệt đối sẽ không che giấu thực lực. Tô Thắm giống như đang nghe nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh.
Cũng đúng, bọn họ vốn dĩ không cùng một nghề. Anh ta làm kinh doanh, mà cô từ lúc bắt đầu làm việc đã tiến vào giới chính trị. Bây giờ cô đang làm việc trong phủ tổng thống, một công việc khiến nhiều người ước ao. Đó thực sự là một nơi mà người khác rất khó tiếp cận.
“Cô Tô, tôi nghe nói cô làm việc ở phủ tổng thống phải không? Cô đúng là rất tài giỏi.”
Dương Vũ Bân cũng thừa cơ hội khen Tô Thắm.
Tô Hi ở đối diện cắn đũa, vẻ mặt trêu ghẹo khế cười nhìn chị mình. Lúc này người đàn ông bên cạnh lại vươn tay ra giúp cô lấy đũa ra, trầm thấp cười nói: “Không được cắn đũa.”
Gương mặt Tô Hi đỏ lên. Người đàn ông này đúng là lo quá xa, mà lúc này trong bát cô là hai con tôm mà anh vừa mới gắp bỏ vào. Tô Hi cúi đầu mỉm cười ngọt ngào, chỉ có thể nói Ôn Lệ Thâm chiều vợ hết mực.