Hứa Nhất Nặc vẫn ăn và ăn, nghĩ tới cái gì đó, cô không nhịn được cười nói: “Em sắp ra nước ngoài rồi, anh không có lời nào muốn nói với em sao?”
Ôn Lương Diệu vẫn không muốn nhắc tới thế nhưng cô lại chủ động nói ra, Ôn Lương Diệu than nhẹ một tiếng: “Em muốn anh nói gì với em?”
“Anh muốn nói cái gì thì nói cái đó, anh nói cái gì em cũng muốn nghe hết.”
Ánh mắt của Ôn Lương Diệu hơi trầm xuống, ngữ khí liền trở nên nghiêm túc gọi cô một câu: “Nhất Nặc.”
“Ừm?”
Hình Nhất Nặc chớp chớp mắt nhìn anh.
Ôn Lương Diệu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn này của cô, những lời nói ẩn giấu từ tận đáy lòng làm thế nào cũng không thể nói lên lời.
“Anh hy vọng sau khi xuất ngoại, em hãy chăm chỉ đọc sách, phần đấu để tạo cho mình một tương lai tốt đẹp.”
Hình Nhất Nặc không nghĩ tới anh sẽ nói những lời này, thế nhưng cô vẫn nghiêm túc gật đầu: “Em sẽ, em sẽ dóc toàn lực!”
“Đương nhiên, nhưng cũng không cần phải quá liều mạng, phải tìm một phương thức học tập phù hợp với bản thân.”
“Nếu như có chỗ em không hiểu thì em có thể nhờ anh dạy cho em không? Anh… anh sẽ ra nước ngoài thăm em chứ?”
Hình Nhất Nặc nói xong, trong ánh mắt tràn đầy hy vọng và trờ mong.
Điều đó hiện rõ trong ánh mắt cô.
Ôn Lương Diệu tựa như không thể nhìn thẳng vào đôi mắt này, ánh mắt của anh rũ xuống nhìn vào ly cafe, nhẹ nhàng lắc, anh có chút kiên định trả lời: “Có thể anh sẽ không tới thăm em được.”
Đôi mắt Hình Nhất Nặc mở to, mím môi, vô cùng mắt mát: “Anh sẽ không tới thăm em sao? Một lần cũng sẽ không sao?
Ôn Lương Diệu ngắng đầu: “Anh phải tới Nam Cực làm một luận đề nghiên cứu, có thể sẽ đi ba năm, trong ba năm đó, anh sẽ không trở về.”
“Cái gì? Anh phải đi tới nơi xa như vậy sao?”
Hình Nhất Nặc chớp mắt một cái, vô cùng không nỡ.
Trong quán cafe yên tĩnh, đôi mắt của Hình Nhất Nặc đã đỏ hoe, tựa như sắp khóc đến nơi rồi.
Cô hoàn toàn không có cách nào đề chấp nhận việc Ôn Lương Diệu sẽ rời khỏi thế giới của cô trong ba năm đó, trong ba năm đó anh sẽ không có bất kỳ liên lạc nào với cô sao?
“Em khóc cái gì chứ? Chúng ta vẫn có thể liên lạc thế nhưng anh chỉ là không có cách nào để tới gặp em mà thôi.”
Ôn Lương Diệu đau lòng nhìn cô.
Hình Nhất Nặc vô cùng đau lòng, đau tới lỗi không nói lên lời, xa nhau ba năm, cô thật sự là không dám tưởng tượng đến chuyện này, quá lâu rồi, nó khiến cô cảm giác như ngày tận thế đã tới.
Ôn Lương Diệu đưa cho cô một cái khăn tay: “Lớn như vậy rồi còn khóc?”
Hình Nhất Nặc hít mũi, ngắng đầu nhìn anh: “Anh có thể không đi không, không đi có được không?”
“Ừm!”
Ôn Lương Diệu đồng ý một tiếng, giọng không đổi.
Hình Nhất Nặc cau mũi, muốn nói cái gì đó nhưng lại vội vàng nhận cái khăn tay trên tay anh che mắt lại, bởi vì cô thật sự là quá đau lòng.
“Nhất Nặc, anh sẽ không ở đó ba năm, em phải học tập cho tốt, mỗi ngày đều phải chăm chỉ.”
“Vậy em nhớ anh thì phải làm sao đây?”
Hình Nhất Nặc nghẹn ngào nhìn anh.
“Không phải là anh đã tặng em sợi dây chuyền cỏ bón lá rồi hay sao? Đây là anh tặng em, khi em nhớ anh thì hãy nhìn nó như vậy là được rồi.”
Ôn Lương Diệu mím môi cười nói.
Hình Nhất Nặc cũng biết mình không thể nào thay đổi được cuộc sống của người đàn ông này, anh có con đường mà mình phải đi, cô cũng có cuộc sống mới của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng chua sót, phần tình cảm thầm kín này cô vẫn luôn không dám nói ra.
“Em… em có thể hỏi anh thêm một câu nữa không, lần này nhất định anh phải thành thật trả lời.”
Hình Nhất Nặc nhích lại gần bàn, nhìn Ôn Lương Diệu ở khoảng cách gần nhất, tựa như chỉ có như vậy cô mới có thê nghe rõ được câu trả lời của anh.
Nội tâm Ôn Lương Diệu đang rất căng thẳng, anh đại khái cũng biết được cô muốn hỏi cái gì, anh híp mắt lại: “Em muốn hỏi cái gì thì đợi lần sau chúng ta gặp lại rồi hỏi đi!”