Tô Thắm cúi xuống nhặt tài liệu trên mặt đất, sau khi nhặt xong hai cái, cô nhìn thấy dưới chân của Hiên Viên Thần còn có một cái khác, cô ngồi xổm xuống từ bên cạnh vươn tay nhặt lên, tài liệu lại đột nhiên bị gió thổi bay vào giữa hai chân Hiên Viên Thần.
“Tổng thống, tôi có thể nhặt tài liệu được không?”
Tô Thắm có chút ngượng ngùng hỏi, dù sao tài liệu ở dưới chân anh, anh phải di chuyển thì cô mới có thể nhặt lên được.
Hiên Viên Thần hơi mở chân sang hai bên để cho cô đi vào nhặt, Tô Thắm tiến vào để nhặt nó, cúi người nhặt tài liệu nhưng dường như phần tài liệu kia không muốn để cô nhặt được, lại bị gió thổi bay vào dưới ghế sô pha.
Tô Thắm nghĩ mình sẽ nhặt được vì vậy cô nghiêng người, đụng cả mặt vào bụng người đàn ông.
Hiên Viên Thần lập tức nhìn xuống, Tô Thấm cũng rất xấu hổ, cô đỏ bừng mặt, nhanh chóng đứng lên: “Xin lỗi ngài tổng thống, tài liệu kia bị rơi xuống ghế sô pha.
Cơ thể Hiên Viên Thần cũng căng thẳng trong vài giây, anh không quan tâm đến vấn đề tài liệu kia bị làm sao, mà là hành động kia của cô, mặt cô vừa chạm vào vị trí kia của anh.
“Tôi sẽ nhặt cái đó, cô đi thu thập trước đi!”
Khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Thần cũng thoáng hiện lên một chút nóng, anh cắn răng, hai chân khép lại một chỗ.
Tô Thắm đi đến bên cửa số, đóng cửa số đang mở rộng nhỏ hơn một chút, miễn cho gió không thỏi tài liệu bay lung tung, sau đó cô sắp xếp tốt mọi thứ xong xuôi.
Tài liệu ở dưới ghế sô pha thật sự không dễ lấy, nhưng Tô Thám cảm thấy chỉ cần cô cúi xuông, cô vân có thê nhặt được.
“Tổng thống, ngài có thể ngồi lên ghế sô pha bên cạnh đọc tài liệu được không?
Tôi thử nhặt tài liệu kia một chút.”
Tô Thám cảm thấy nếu để anh nhặt lên thì anh nhất định sẽ nâng ghé sô pha lên, mà ghế sô pha thì rất nặng.
Thấy cô vẫn muốn nhặt, Hiên Viên Thần hợp tác ngồi xuống bên cạnh, lúc này Tô Thắm không ghét bỏ việc quỳ gối trên thảm, cô cúi người xuống, vươn tay nhặt tài liệu.
Khi cô cúi xuống, dưới lớp áo sơ mi hơi hở ở phía trên, từ góc nhìn của người đàn ông, anh có thể nhìn thấy xương quai xanh trăng nõn của cô… cùng nơi mà khiến người khác không nên tưởng tượng.
Hiên Viên Thần nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn vào chỗ tài liệu rơi vào, chỗ đó cũng có thể lầy được sao?
Sau khi Tô Thắm nhặt lên, cô nhanh chóng xem qua nội dung bên trong tài liệu, sau đó cô xếp vào trong đồng tài liệu, nói với Hiên Viên Thần: “Tổng thống, tôi không quấy rầy ngài nữa, tôi đi ra ngoài trước đây.”
Tô Thắm rời đi, trong mấy phút Hiên Viên Thần không cách nào đọc được tài liệu Tô Thắm đi ra cũng lau mồ hôi lạnh, cô cảm thấy mình luôn có thể làm chuyện cực kỳ xấu hổ trước mặt người đàn ông này.
Thời gian từng chút một trôi qua, đêm càng ngày càng sâu, Tô Thắm ở trên ghế sô pha, bởi vì bối rối nên cô ngủ gật một lúc, lúc cô nhìn đồng hồ thì đã hơn mười một giờ.
Mà người đàn ông trong thư phòng vẫn chưa ra ngoài, anh vẫn đang làm việc sao?
Tô Thám từ trên sô pha đứng lên, nhẹ nhàng đi về phía phòng làm việc, đứng ở cửa, cô gõ nhẹ lên cửa, một giọng nam trầm thấp từ bên trong truyền đến: “Mời vào.
Tô Thắm vừa đầy cửa vảo, dưới ánh đèn được điều chỉnh thành màu vàng dịu, thấy bóng dáng thon dài của người đàn ông vẫn ngồi đó, trên tay vẫn còn đang ký tên, trái tim Tô Thắm lập tức thắt lại.
“Tổng thống, ngài vẫn chưa làm xong sao?”
Tô Thắm quan tâm hỏi.
“Ừ! Còn một chút nữa, cô đi ngủ trước đi!”
Hiên Viên Thần ngẩng đầu nhìn, dưới ánh đèn, vằng trán anh lọ rõ vẻ mệt mỏi.
Tô Thấm chớp mắt, khuyên nhủ: “Vậy ngài cũng đi nghỉ ngơi sớm một chút!”
Hiên Viên Thần cong môi cười khẽ đáp: “Được rồi! Đi thôi!”
Tô Thắm đẩy cửa ra, cô cũng không có lên trên tầng quay về phòng, thay vào đó cô mang cho anh một cốc nước lọc, Hiên Viên Thần thấy cô còn chưa rời đi mà để lên bàn cốc nước thì anh cười hỏi: “Tại sao cô không mang cho tôi một tách cà phê hay một tách trà?”
“Buổi tối không nên uống cà phê hoặc trà.”
“Tại sao?”
Hiên Viên Thần lười biếng ngả người ra ghé, hỏi.
Tô Thấm suy nghĩ một chút rồi nở nụ cười: “Bởi vì tôi hi vọng nếu như ngài mệt mỏi, thì không phải nhờ mấy thứ đó mà duy trì tỉnh táo mà có thể sảng khoái ngủ một giấc.”
Trái tim Hiên Viên Thần trong nháy mắt trở nên vô cùng mềm mại, làn da của Tô Thắm hơi nóng lên bởi ánh mắt sâu thẳm của anh, sau đó cô xoay người rời đi, nhưng cô không biết rằng nếu cô ở lại một lúc, dù chỉ năm giây, người đàn ông này sẽ ôm cô không cho phép cô đi.