“Tôi không cần uống nữa.”
Tô Thắm cảm thấy mình đã ổn vì vậy không muốn uống thuốc.
Hiên Viên Thần nhíu mày nói: “Vẫn phải uống thuốc nếu không thì bệnh rất dễ tái phát.”
“Tôi không sao Tổng thống, toi đang làm việc, trước tiên ngài có thể thả tôi ra được không?”
Tô Thâm yêu ót hỏi.
Hiên Viên Thần buông tay trả lại sự tự do cho cô. Tô Thắm đứng thẳng dậy, quay người chạm phải ánh mắt thâm thúy của người đàn ông đang nhìn cô, cô hơi bối rối cúi đầu xuống nói: “Đừng như vậy!”
“Tại sao?”
Hiên Viên Thần hỏi ngược lại.
“Trong giờ làm việc thì chúng ta phải làm việc!”
Tô Thắm nghĩ đến việc tư và công việc cần phải rõ ràng, cô hi vọng anh cũng làm như vậy.
Hiên Viên Thần có chút bất đắc dĩ, anh khế vuốt mái tóc dài của cô nói: “Được rồi, tôi hứa với em, trong giờ làm việc thì tôi sẽ nghiêm túc làm việc nhưng tôi không thể kiềm chế được việc nhớ em.”
Tô Thâm giả vờ như không nghe thấy giọng đâu hiện lên lời dặn dò của mẹ anh, cô nói: “Tôi trở lại phòng làm việc.”
Tô Thắm ngơ ngác ngồi ở trong phòng làm việc, Hiên Viên Thần cũng không yêu cầu cô làm gì vì vậy lúc này ngoài đọc Email, cô không có việc gì để làm.
Đột nhiên có cuộc gọi đến, nhịp tim của Tô Thám như nghẹn lại, cô đưa tay cầm lên trả lời: “Alô”
“Là tôi, em có thời gian pha cho tôi một tách cà phê không?”
Đầu kia là giọng nói dịu dàng có chút khẩn cầu của Hiên Viên Thần.
“Tất nhiên có thể, tôi lập tức mang đến cho ngài.”
Giọng nói của Tô Thắm cho thấy cô vẫn đang làm việc rất nghiêm túc.
“Được!”
Hiên Viên Thần cười rồi cúp điện thoại.
Tô Thắm bưng cà phê đến phòng làm việc của anh, cô gõ cửa đi vào, bên trong chỉ có Hiên Viên Thần, Tô Thấm đặt cà phê lên bàn làm việc của anh, cô chủ động thu dọn tài liệu lộn xôn bị anh tùy tiện vứt lên bàn.
Hiên Viên Thần bưng ly cà phê lên, uống một cách tao nhã, đôi mắt bất giác rơi trên người cô, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, thực sự rất quyền rũ.
Tô Thắm biết anh đang nhìn cô, cô kiềm chế để không bị ảnh hưởng bởi anh, cần thận thu dọn bàn làm việc của anh. Tô Thấm đang thu dọn hai cây bút anh ném lung tung thì đột nhiên bị một bàn tay nắm lấy, tay cô bị nắm chặt trong lòng bàn tay của anh, da thịt chạm vào nhau.
Tim Tô Thâm đập loạn, cô ngẩng đập lên nhìn người đàn ông đang ngồi trên nhà việc, hơi nhướng mày cười với cô, vằng trán anh nhẹ nhàng như gió xuân, trong mắt cũng không có độc đoán thường ngày, giống như một người si tình, chăm chú nhìn có.
Ánh mắt Tô Thắm bối rồi trốn tránh, cô đang kiềm chế bản thân của chính mình, không đề bị anh hấp dẫn.
Hiên Viên Thần không nhận ra cô né tránh vì cái gì, anh chỉ coi là cô đang thẹn thùng mà cô càng như vậy thì anh càng muốn chủ động tấn công, nếu không cô sẽ càng thẹn thùng và sẽ không chủ động lấy lòng anh.
Anh đã xác định muôn cô vì vậy trong tình cảm phải luôn có người chủ động vừa vặn anh lại am hiểu nó.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó là có tiếng gõ cửa, Tô Thắm vội vàng rút tay về, Hiên Viên Thần mỉm cười hướng về phía cửa nói: “Vào đi!”
Lý Sâm bước vào, vừa nhìn thấy Tô Thắm trong phòng thì sắc mặt lập tức cứng lại, sau đó ho nhẹ nói: “Tổng thống, nếu ngài có việc bận thì lát nữa tôi lại đến.”
Hiên Viên Thần mỉm cười nhìn Tô Thắm, Tô Thám lập tức lên tiếng nói: “Tôi trỏ lại phòng làm việc trước.”
Tô Thắm hầu như không dám nhìn vào mặt Lý Sâm vì vậy cô vội vàng ra ngoài rồi đóng của lại.
Tô Thám rời đi, Lý Sâm nghiêm túc bước tới: “Ngài tổng thống, Lâm tướng quân đưa tới lời mời hẹn ngài đến nhà ông làm khách.”
Hiên Viên Thần khẽ nhíu mày, có vẻ như Lâm gia cũng đã bắt đầu tạo dựng mối quan hệ này. Nhìn thấy Hiên Viên Thần có vẻ chưa đồng ý nên Lý Sâm liền thuyết phục: “Tổng thống, ngài vẫn nên là đi thôi! Dù sao cái này cũng là lời mời của Lâm lão tướng quân, ngài không thể không cấp mặt mũi cho ông ấy được!”