“Anh phải cần thận một chút, nhất định phải chú ý đến an toàn.”
Hình Nhất Nặc vẫn cảm tháy rất lo lắng.
Lúc này Ôn Lương Diệu dừng xe để đợi đèn xanh, anh mỉm cười vươn tay xoa đầu cô, mái tóc dài mềm mượt, tôn lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, làn da như tuyết trắng, khuôn mặt phấn nộn đàn hồi khiến anh không nhịn được đưa tay ra véo nhẹ.
Hình Nhất Nặc bị anh bóp nhẹ khuôn mặt, trong mắt cô lóe lên ý cười đáng yêu nói: “Lát nữa, anh phải kể cho em biết những gì đã xảy ra với anh trong sáu tháng qua, không cho phép bỏ sót một điều gì.”
Hình Nhất Nặc có chút bá đạo nói.
“Được.”
Ôn Lương Diệu mím môi cười.
Hình Nhất Nặc muốn đeo viên pha lê vào cổ nhưng bởi vì tay cô khá lóng ngóng nên mãi không đeo lên được, vì vậy không còn cách nào khác ngoài từ bỏ.
“Lát nữa anh sẽ đeo nó lên giúp em!”
Ôn Lương Diệu nói.
Hình Nhất Nặc không thử đeo lên nữa mà đợi anh giúp.
Ôn Lương Diệu đưa cô đến một nhà hàng tiện nghi ở trên cao, nơi đây rất ít người, giá cả tuy đắt đỏ nhưng lại vô cùng yên tĩnh.
Gọi đồ ăn xong, Hình Nhất Nặc chống khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn người đàn ông đối diện, dưới ánh đèn, Ôn Lương Diệu càng lộ ra sự trưởng thành.
Hơn nữa bởi vì anh làm việc ở ngoài trời nên nước da của anh lộ ra sự khỏe khoắn, dưới đôi lông mày kiếm dày vừa phải, đôi mắt anh dịu dàng và sâu thẳm, ngũ quan hòa quyện vào nhau tựa như một tác phẩm nghệ thuật do ông trời tạo ra.
“Em đang nhìn cái gì vậy?”
Ôn Lương Diệu có chút lo lắng và căng thẳng khi bị cô nhìn.
“Anh rất đẹp trai!”
Hình Nhất Nặc mím môi cười khen ngợi.
Ôn Lương Diệu nghe xong chỉ cười cười đáp: “Ngoài đẹp trai ra, anh còn có ưu điểm gì khác không?”
*Có chứt” Hình Nhất Nặc gật đầu ngay lập tức, như sợ rằng sẽ trả lời chậm.
*Vậy thì nói cho anh biết, những ưu điểm khác của anh là gì?”
Ôn Lương Diệu thật sự muốn nghe một chút.
“Ừ… anh… đẹp trai, tài năng, dịu dàng, có giọng nói hay và đối xử tốt với em.”
Nói xong, Hình Nhất Nặc cười có chút giống một tên ngốc.
Ôn Lương Diệu bị chọc cười tủm tỉm thích thú hỏi: “Đây là anh trong mắt em sao?”
Hình Nhất Nặc rất muốn nghe về công việc của anh nên cô cười hỏi: “Anh tranh thủ kể cho em biết công việc của anh đi!”
“Anh tham gia vào một đoàn quay phim tài liệu quy mô lón, là một trong những thành viên trong đó, dưới sự chỉ đạo của nhóm khảo sát, anh đã ghi hình tường thuật trực tiếp sự tan chảy của các sông băng ở Bắc Cực, đồng thời kêu gọi con người trên khắp thế giới tham gia các hành động bảo vệ môi trường.”
“Thật là một công việc có ý nghĩa.”
Hình Nhất Nặc cảm thấy anh thật tuyệt, đã làm một việc có ý nghĩa như vậy.
“Tất nhiên có rất nhiều câu chuyện thú vị xảy ra tại nơi làm việc, có thể anh sẽ không kể hết trong đêm nay. Ngày khác anh sẽ nói sau. Em học hành thế nào?”
“Em… em học khá ổn!”
Khi nói về chuyện học tập trước mặt anh Hình Nhất Nặc cảm thấy có chút chột dạ Tuy nhiên, Ôn Lương Diệu đã nghe mẹ cô kể một số chuyện về việc học của cô, có vẻ như cô đã tiến bộ rất nhiều.
Hình Nhất Nặc nắm chặt tay, lấy hét can đảm ngắng đầu nhìn người đàn ông đối diện hỏi: “Em hỏi anh một chuyện.”
“Cái gì?”
Khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô trong lòng Ôn Lương Diệu có chút căng thẳng.
“Anh đi lâu như vậy, có nhớ em hay không?”