TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người Rồi
Chương 972

Hình Nhất Nặc có chút bắt đắc dĩ nói: “Ba mẹ em cũng không phát lì xì cho em nữa.”

 

“Nhát Nặc, anh có chuyện muốn nói với em.”

 

“Em cũng có vài điều muốn nói với anh.”

 

Hình Nhất Nặc nói.

 

“Em nói trước đi!”

 

Ôn Lương Diệu không tranh với cô.

 

Hình Nhát Nặc đã suy nghĩ rất nhiều thứ trong hai ngày qua, tất nhiên là cô không thể buông bỏ bản thân thích anh nhưng cô cũng biết rằng mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình cô không thể can thiệp được.

 

“Em muốn nói rằng Diệp tiểu thư cũng rất tối, anh có muốn hẹn hò với cô ấy không?”

 

Hình Nhất Nặc mạnh dạn hỏi.

 

“Ai nói anh muồn hẹn hò với cô ấy?”

 

Ôn Lương Diệu có chút dở khóc dở cười, điều cô muốn nói là cái này?

 

“Cô ấy hẳn là một cô gái rất xinh đẹp! Cô ấy có tình cảm với anh sao? Nếu như anh cũng thích cô ấy thì anh có thể theo đuổi cô ấy!”

 

Hình Nhất Nặc nhìn mình trong gương cười như một kẻ ngốc nghếch.

 

“Nhất Nặc, em đang nói cái gì vậy? Diệp Ngưng chỉ là đồng nghiệp, là đối tác làm việc của anh, không phải là cô gái anh thích.”

 

Giọng nói của Ôn Lương Diệu trầm thấp nghiêm túc.

 

Hình Nhất Nặc lắng nghe, một ý cười chợt hiện lên trong mắt cô: “Thật không?”

 

“Không nên suy nghĩ bậy bạ, không phải người phụ nữ nào anh gặp thì anh đều thích.”

 

“Vậy thì anh có thích ai không?”

 

Hình Nhất Nặc nuốt nước bọt, khẩn trương hỏi.

 

“Có.”

 

Ôn Lương Diệu trả lời cô.

 

“Ai vậy!”

 

Trái tim của Hình Nhất Nặc sắp chạm tới cỗ họng, vừa lo lắng vừa sợ hãi.

 

“Tạm thời không nói.”

 

Ôn Lương Diệu vẫn rất thần bí.

 

Hình Nhất Nặc đột nhiên có một sự tự tin bí ẩn, như thể đó là cô! Nhưng cô cố ý giả bộ nói với anh: “Nhất định không phải là em.”

 

“Tại sao?”

 

Ôn Lương Diệu thích thú hỏi.

 

“Anh chưa từng nói thích em.”

 

“Anh cũng không có nói không thích em.”

 

Ôn Lương Diệu cười nói.

 

Trong lòng Hình Nhất Nặc chợt dâng lên một cảm giác hạnh phúc.

 

“Nhất Nặc, món quà của anh tặng em, hãy giữ nó thật tốt.”

 

“Tại sao?”

 

“Không tại sao cả, anh chỉ hy vọng em giữ gìn nó thật tốt.”

 

Giọng nói của Ôn Lương Diệu vừa trầm thấp vừa dịu dàng lại có chút bá đạo.

 

“Được! Em sẽ.”

 

Trái tim của Hình Nhất Nặc đột nhiên không cảm thấy phiền muộn nữa.

Đọc truyện chữ Full