Hình Nhất Nặc vui vẻ, bởi vì cô có thể trong lúc xoay tròn, vô cùng thân mặt tiến vào ôm ấp của Ôn Lương Diệu, cảm nhận sức lực của cánh tay anh, cảm nhận được mỗi lần anh ôm cô vào lòng, cặp mắt thâm thúy kia lại đầy tình yêu.
Ở đây có một thế giới nhỏ thuộc về họ. Nơi này tràn ngập tình cảm nồng nàng cùng mong đợi tươi đẹp.
Ở bên cạnh, cũng có một đám người đang thưởng thức, trong đó có một người đàn ông đứng trước lan can ánh mắt anh ta nhìn cặp tình nhân trên sàn nhảy, có một loại u sầu không thể giải thích.
Anh ta vươn tay châm thuốc nhưng phát hiện không mang theo bật lửa, nhìn xung quanh, bên cạnh có một người đang châm lửa, anh ta liền ghé vào mượn lửa đốt.
Hít một ngụm khói, ánh mắt anh ta tiếp tục nhìn đôi tình nhân ngọt ngào, trong lòng dâng lên cảm giác cô đơn chưa từng có, vốn dĩ, anh ta chẳng là gì cả.
Hôm nay gặp Hình Nhất Nặc, anh ta đột nhiên có chút rung động, anh ta lần đầu cảm thấy tim đập mạnh vì một người con gái, nhưng đó lại là người con gái mà anh ta không thể có được.
Còn có chuyện gì đau khổ hơn như thế nữa?
Chính vào lúc này, anh ta nhìn thấy trong đám người có hai kẻ mặc đồ đen, hai kẻ này mang theo một cỗ sát khí, ánh mắt bọn họ nhìn xung quanh như đang tìm kiếm ai đó.
Kỷ Dạ Trạch lập tức xoay người, mày kiếm khẽ nhíu, không nghĩ tới kẻ thù của anh ta lại theo tới nơi này, anh ta cười lạnh, đem điều thuốc dập tắt rồi ném xuống biển.
Ánh mắt nhìn thoáng qua sàn nhảy rồi xoay người rời đi.
Trên sàn nhảy, Hình Nhất Nặc cảm nhận được tình cảm của Ôn Lương Diệu, trong lòng cô chưa bao giò thoải mái như thé.
Cuối cùng, Hình Nhất Nặc có chút mệt, hai người bước ra khỏi sàn nhảy. Lúc này trong đám đông đột nhiên truyền đến tiếng náo loạn, Hình Nhất Nặc cùng Ôn Lương Diệu nhìn nhau, chợt nghe tiếng súng thình lình phá tan màn đêm.
Ôn Lương Diệu cơ hồ theo bản năng muốn ôm Hình Nhất Nặc vào lòng bảo vệ, nhưng mà có mấy người hoảng loạn chạy xen vào giữa họ, trực tiếp đem họ tách ra.
“Nhất Nặc.” Ôn Lương Diệu nóng ruột gọi một tiếng.
Hình Nhất Nặc bị đám đông xô đẩy, cô không thể không trách ra, cô khẩn cấp gọi Ôn Lương Diệu: “Anh Lương Diệu! Anh Lương Diệu…”
Tuy nhiên, đêm nay có quá nhiều người đứng trên sân thượng, cho nên đám đông bốn phía đều hoảng loạn tìm cách lao xuống cầu thang né tránh nguy hiểm, tiếng súng kia khiến họ nghĩ rằng có sát thủ đang ẫn náu ở đây.
Tính mạng có thể nguy hiểm bắt cứ lúc nào.
Hình Nhất Nặc gấp rút muốn quay lại bên cạnh Ôn Lương Diệu, mặc dù lối ra ngay phía sau cô, cô cũng muốn tìm thấy Ôn Lương Diệu.
Nhưng mà đám đông quá dày đặc, nếu cô không đi theo đám người sẽ có nguy cơ bị xô ngã.
Lúc này, một cánh tay đột ngột vươn ra, tóm lấy bóng dáng cô kéo đi.
“Em không muốn sống nữa sao?” Giọng nói trầm thấp của đàn ông bên tai cô.
Hình Nhất Nặc ngắng đầu liền nhìn thấy Kỷ Dạ Trạch, anh ta vẫn như cũ một thân đồ đen.
“Tôi cùng bạn trai bị tách ra, tôi muốn tìm anh ấy, anh mau buông tôi ra.” Hình Nhất Nặc muốn tránh khỏi tay anh ta.
Kỷ Dạ Trạch vân là vì nghĩ cho an toàn của cô, mạnh mẽ kéo cô tránh qua một bên: “Em mà có chuyện gì, bạn trai em càng thương tâm hơn! Đứng ở đây, đừng động. “
“Nhưng mà vừa nãy có tiếng súng.” Khuôn mặt Hình Nhất Nặc có chút tái nhọt. Cô ngẳng đầu nhìn dòng người trào ra từ hai phía, nơi cô và Ôn Lương Diệu bị tách ra.
Vừa lúc anh ở bên đó, mà cô lại ở bên này.
“Yên tâm, những tay súng này không muốn gây chuyện, bọn họ đại khái sợ thân phận bị phát hiện, mới cố ý gây ra hỗn loạn, nhân cơ hội trốn đi.”
“Anh… anh làm sao biết?” Hình Nhất Nặc cau mày.
“Nếu tôi nói, những sát thủ này đến tìm tôi, em có tin không?”
Kỷ Dạ Trạch thấp giọng nói với cô, nói xong, anh ta đột nhiên cười khổ một tiếng, anh ta sao lại có thể tùy tiện nói cho cô biết vậy chứ?
Hình Nhất Nặc càng thêm chắn kinh: “Anh là mục tiêu của bọn họ?”
“Suyt… giữ bí mặt cho tôi, tôi còn chưa muốn chết.” Kỷ Dạ Trách nói xong, hướng cô nói: “Đi xuống đi! Tôi thay em tìm bạn trai của em.”
“Anh… anh biết bạn trai của tôi?” Hình Nhất Nặc kinh hỉ hỏi.