Lúc này, Kỷ An Tâm nhận ra có ánh mắt nóng rực phía sau, cô quay đầu, Hoắc Kỳ Ngang dựa khung cửa nhìn cô, vừa nãy con gái nói gì chắc chắn anh nghe hết.
“Hiểu Hiểu, mai mẹ nói chuyện với con được không? Mẹ làm việc trước đã.”
“Mẹ, mẹ đừng làm việc muộn quá.”
“Được, mẹ biết rồi, thơm một cái.”
Cô nhóc chụp một tiếng, Kỷ An Tâm cười tắt máy, sau khi tắt máy ý cười của cô cũng biến mắt, ngẳng đầu nhìn người đàn ông còn chưa đi.
“Sao anh còn chưa đi?”
“Trầm Duệ đang theo đuổi em? Sao em chưa đồng ý?” Giọng của anh lộ ra sự sâu xa.
Ánh mắt Kỷ An Tâm nhìn trời sao bên ngoài: “Đây là chuyện của tôi, không cần nói cho anh.”
“An Tâm nếu như em không thích thì có thể từ chối anh ta thẳng thừng, tiếp tục như vậy cũng ảnh hưởng tới anh ta.”
Hoắc Kỳ Ngang khuyên cô.
“Anh lo thân anh đi.”
Kỷ An Tâm hơi mệt lòng nhắm mắt lại đáp, cô không muốn sao? Cô đã nói vô số lần nhưng Trầm Duệ không hề rời đi, anh không quấy rầy chỉ là cứ mãi quanh quần bên cô.
Cô nghĩ nếu thật sự có một ngày cô kết hôn thì anh mới có cuộc sống riêng được.
Trầm Duệ là người đàn ông tốt nhưng anh quá cố chấp rồi.
Hoắc Kỳ Ngang cắn môi dưới, xoay người bỏ đi.
Kỷ An Tâm nghe tiếng đóng cửa, bỗng nhiên cô cảm thấy anh hơi giận.
Là cô nghĩ nhiều sao? Anh có tư cách gì mà giận chứ?
Kỷ An Tâm càng thêm rối lòng, cô không thích xử lý chuyện tình cảm. Nếu như đưa cô công việc xử lý chưa xong thì cô càng hoan nghênh hơn ít.
Kỷ An Tâm nằm trên giường cũng nghĩ kĩ lại chuyện với Trầm Duệ, xem ra cô nên nói rõ với anh lần nữa.
Hai ngày liên tục Kỷ An Tâm đều tham gia hội nghị, còn Hoắc Kỳ Ngang ở trước cô, không giao lưu gì với cô nhiều, ánh mắt va vào nhau, anh chỉ nhìn cô một lát chứ không nói.
Kỷ An Tâm cũng quyết không để anh ảnh hưởng. Kệ anh có giận hay không, dù sau này anh có bỏ cô hẳn, cô cũng không cản.
Cứ thế hội nghị ba ngày đã qua, trông thấy thời điểm đi về, Kỷ An Tâm mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy giải thoát.
Lúc cô thu dọn đồ trong phòng, cửa phòng lại kêu lên. Kỷ An Tâm nhìn qua mắt mèo, là anh.
Cô mở cửa ra:”Chuyện gì vậy?”
“Ngồi máy bay của anh đi.”
“Không cần đâu tôi mua vé rồi.”
“Anh hủy hộ em rồi.”
“Cái gì, anh?” Kỷ An Tâm tức giận, người đàn ông này quá đáng ghét.
“Ngồi máy bay của anh, an toàn hơn.” Hoắc Kỳ Ngang nói: “Mười lăm phút sau chúng ta xuất phát.”
Cho dù Kỷ An Tâm không muốn ngồi máy bay của người đàn ông này nhưng vé máy bay của cô đã bị anh hủy rồi, bây giờ cô vội về nước để thăm con gái, trước mắt cô cũng chỉ có thể ngồi máy bay của anh về nước.
Trước khi máy bay cất cánh, máy bay đang còn đợi tới giờ bay, điện thoại của Kỷ An Tâm còn chưa tắt máy. Lúc này trong khoang máy bay yên tĩnh, điện thoại của cô vang lên.
Cô cầm lên nhìn thử thì hơi ngắn ra, là Trầm Duệ.
“Alo! Trầm Duệ.” Cô bắt máy.
Đối diện liền phóng một ánh mắt sắc bén mà căng thẳng qua.
Kỷ An Tâm nhìn bên ngoài cửa sổ, tự nhiên nghe điện thoại của mình.
“An Tâm, có phải hôm nay em bay về lại rồi đúng không? Máy giờ bay, anh tới đón em.” Trầm Duệ ở đầu bên kia hỏi.