Một bữa cơm vốn là do Kỷ An Tâm làm đầu bếp chính nhưng cuối cùng lại rơi vào tay Hoắc Kỳ Ngang, Kỷ An Tâm ngòi trên sofa, nghe tiếng người đàn ông đang nấu cơm ở trong bếp, cô có chút chán nản mà ôm trán.
Như vậy thì chẳng phải bữa ăn này vẫn do anh mời à?
Màn đêm bên ngoài lặng lẽ buông xuống, Kỷ An Tâm ngồi trên ghế sofa. Mọi thứ xung quanh vẫn giống hệt 5 năm trước, không có gì thay đổi. Ngay cả chiếc ghế sofa này đã cũ rồi vậy mà người đàn ông này cũng không thay cái mới. Những bức tranh trên tường cũng đều là những bức cũ, một trong số đó là bức tranh thủ công mà cô và anh cùng hoàn thành trong một chuyến du lịch ngay sau khi cô tốt nghiệp đại học.
Khung hình cũng do người đàn ông này mua vật liệu về tự đóng. Lúc này, những chuyện cũ tràn ngập trong tâm trí Kỷ An Tâm, còn có âm thanh nấu ăn của người đàn ông.
Cô nhắm mắt lại. Dường như bây giờ vẫn là một đêm 5 năm trước, cô cười cười náo náo, còn anh thì cưng chiều cô.
Ngay vào lúc này, một giọng nói trầm ấm vang lên: “Có thể ăn cơm rồi!”
Kỷ An Tâm mở mắt ra, nhìn thấy món ăn bày sẵn trên bàn, cô đứng dậy. Tài nấu nướng của người đàn ông này không hề suy giảm, mùi thơm của món ăn khiến cho người khác không khỏi cảm thấy thèm thuồng.
Kỷ An Tâm cảm thấy bụng thật sự rất đói, cảm giác có thể ăn được hai bát liền. Thấy Hoắc Kỳ Ngang đang dọn bếp, cô liền chuẩn bị đi lấy bát đũa.
Hoắc Kỳ Ngang phát hiện cô muốn sang đây, bèn lập tức xoay người gọi cô lại: “Em cứ ngồi đó đi, để anh làm.”
Kỷ An Tâm đành phải khoanh tay đứng nhìn anh bận rộn, cô cắn môi hỏi: “Bữa ăn này có tính không đây?”
Hoắc Kỳ Ngang quay đầu lại, ném vấn đề trở về cho cô: “Em quyết định đi.”
Lương tâm của Kỷ An Tâm vẫn không thể cho phép, dù sao bữa cơm này cũng là do anh nấu, cô chỉ có thể thở ra một hơi: “Được rồi! Không tính, lần sau tôi sẽ mời anh một bữa khác.”
Hoắc Kỳ Ngang tất nhiên rất vui, anh cởi tạp dề, bưng chén cơm đi tới. Kỷ An Tâm được đối xử như một đứa trẻ vậy. Cảnh tượng này thường xuyên xảy ra trong nhà cô.
Cô thường phải cho con gái mình ăn cơm như vậy.
Mà giờ đây, cô đã được vào vai của một cô con gái.
Kỷ An Tâm cầm chén cơm, nói lời cảm ơn xong cũng không khách sao nữa. Bởi vì cô thực sự rất đói bụng.
Hoắc Kỳ Ngang nhìn chăm chú cô ăn thức ăn, trong mắt hiện lên vẻ mong đợi: “Có ngon không?”
Kỷ An Tâm gật gật đầu: “Ừm! Ngon.”
Hoắc Kỳ Ngang không khỏi đắc thắng cười lên, anh cũng bắt được hai bát liền. Thấy Hoắc Kỳ Ngang đang dọn bếp, cô liền chuẩn bị đi lấy bát đũa.
Hoắc Kỳ Ngang phát hiện cô muốn sang đây, bèn lập tức xoay người gọi cô lại: “Em cứ ngồi đó đi, để anh làm.”
Kỷ An Tâm đành phải khoanh tay đứng nhìn anh bận rộn, cô cắn môi hỏi: “Bữa ăn này có tính không đây?”
Hoắc Kỳ Ngang quay đầu lại, ném vấn đề trở về cho cô: “Em quyết định đi.”
Lương tâm của Kỷ An Tâm vẫn không thể cho phép, dù sao bữa cơm này cũng là do anh nấu, cô chỉ có thể thở ra một hơi: “Được rồi! Không tính, lần sau tôi sẽ mời anh một bữa khác.”
Hoắc Kỳ Ngang tất nhiên rất vui, anh cởi tạp dề, bưng chén cơm đi tới. Kỷ An Tâm được đối xử như một đứa trẻ vậy. Cảnh tượng này thường xuyên xảy ra trong nhà cô.
Cô thường phải cho con gái mình ăn cơm như vậy.
Mà giờ đây, cô đã được vào vai của một cô con gái.
Kỷ An Tâm cầm chén cơm, nói lời cảm ơn xong cũng không khách sao nữa. Bởi vì cô thực sự rất đói bụng.
Hoắc Kỳ Ngang nhìn chăm chú cô ăn thức ăn, trong mắt hiện lên vẻ mong đợi: “Có ngon không?”
Kỷ An Tâm gật gật đầu: “Ừm! Ngon.”
Hoắc Kỳ Ngang không khỏi đắc thắng cười lên, anh cũng bắt _ Kỷ An Tâm không khỏi cười tự giễu: “Vậy thì ba anh có đồng ý không? Anh nghĩ ông ta sẽ cho phép chúng ta ở cùng nhau sao?”
“Đây là chuyện của anh, không ai có thể can thiệp vào cả.”
Hoắc Kỳ Ngang nói với giọng điệu chắc nịch.
Ánh mắt Kỷ An Tâm trầm xuống, khiến người khác không thể nhìn thấu suy nghĩ của cô.