Một cô gái trẻ trung đẹp đế, không có sức hấp dẫn đối với anh ta, vì vậy đêm nay anh ta tới một mình. Nhưng mà Kỷ An Tâm vừa xuất hiện thì anh ta đã bị cô hấp dẫn.
Có điều, quan hệ hôn nhân giữa Kỷ An Tâm và Hoắc Kỳ Ngang, cũng chưa từng công khai, vì vậy mọi người không biết Kỷ An Tâm là người đã có chồng.
Mọi người đều nghĩ cô là người phụ nữ thành công, có thể trở thành người phụ trách của công ty mô giới khá lớn, thân phận phó tổng của cô, đã khiến người ta thấy cô có bản lĩnh hơn người, năng lực xuất chúng rồi.
“Kỷ tiểu thư, chào cô, rất hân hạnh được biết cô.” Phùng Nghiêm nâng chén đưa tới trước mặt Kỷ An Tâm.
“Chào anh, không biết quý tính của anh là.”
“Tôi họ Phùng.”
Kỷ An Tâm đã xem qua danh sách đêm nay, vừa nghe tới từ Phùng, cô đã biết ngay thân phận của anh ta. Anh ta là một người giàu đang có tiếng gần đây, trên danh nghĩa có hai công ty ra thị trường, lai lịch không nhỏ.
“Chào anh, Phùng tổng, hân hạnh.” Kỷ An Tâm lực tức cười hướng chén về phía anh ta.
“Kỷ tiểu thư đúng thật trẻ trung. Người còn trẻ lại đẹp như thế thật sự là ít khi được gặp.”
“Quá khen, Phùng tổng mới là người thành công danh xứng với thật đấy.” Kỷ An Tâm nói lời khách sáo.
Trong lòng Phùng Nghiêm vô cùng hài lòng, xem ra bây giờ ưu thế gia tộc của anh ta cũng là một điểm vô cùng tốt với anh ta.
Ánh mắt anh ta nhìn Kỷ An Tâm, mang theo sự hứng thú sâu sắc.
Trong mắt Kỷ An Tâm mang theo nụ cười vừa phải, không khiến người ta thấy sự thất lễ, cũng không cho đàn ông cơ hội.
Trong buổi tiệc, ánh mắt Phùng Nghiêm cứ liên tục dán lên người Kỷ An Tâm, mong được hẹn Kỷ An Tâm sau đó ra ngoài dùng bữa. Đàn ông tới tuổi này, mục đích đều luôn rất rõ ràng, nếu như được Kỷ An Tâm cũng tuyệt đối thích hợp làm vợ.
Đương nhiên, đây chỉ là tiền đề, nếu như có thể có chút chuyện trăng gió với cô thì cũng rất tốt rồi.
Kỷ An Tâm nhờ sự giới thiệu của khách quen mà thuận lợi giới thiệu năng lực của công ty với mấy vị khách mới. Đồng thời cô trao đi danh thiếp, những vị khách này cũng có ấn tượng tốt với cô, vô cùng thoải mái.
Bên cạnh Phùng Nghiêm dĩ nhiên cũng có phụ nữ lại gần lấy lòng, muốn tán gẫu với anh ta. Thế nhưng ánh mắt Phùng Nghiêm luôn đặt lên người Kỷ An Tâm.
Kỷ An Tâm tuy rằng cảm nhận được ánh mắt xung quanh thế nhưng cô đã dần quen với cảm giác bị người ta nhìn chăm chăm này rồi, cô chỉ cần làm tốt bản thân là được.
. ) Hơn nữa đây là công ty cô nắm 30% cổ phần, tất cả nỗ lực của cô là để kiếm lợi cho công ty của mình. DĨ nhiên cô vô cùng quan tâm tắt cả kinh doanh của công ty.
Bảy giờ năm mươi, nơi cửa vào của biệt thự có ba chiếc xe màu đen chỉnh tề chạy vào.
Ở buồng xe phía sau của chiếc xe chính giữa, Hoắc Kỳ Ngang mặc một cây đồ âu cắt may khéo léo, khí chất hác hẳn so với nhân dĩ trong giới kinh doanh, mang theo một sự uy nghiêm vô hình.
Một nhóm ba chiếc xe dừng ở bãi đỗ xe cạnh biệt thự, vệ sĩ lập tức xuống xe, mở cửa sau của chiếc xe ở giữa ra.
Một thân hình cao lớn đi xuống, Hoắc Kỳ Ngang đi về phía tiệc rượu đèn đuốc sáng choang, anh đưa tay sửa lại âu phục, bước qua một cách tao nhã.
Bảo vệ lập tức mở đường đẳng trước, bảo vệ sự an tòa của Hoắc Kỳ Ngang, ở cửa có bảo vệ ngăn lại: “Xin hỏi vị tiên sinh này có thiếp mời không?”
Vệ sĩ nói ngay: “Không có, có điều vị này là phó tổng thống của nước chúng ta.” Vệ sĩ bình tĩnh giới thiệu.
Đôi mắt bảo vệ vừa ngước lên, lập tức giật mình sửng sốt, quả nhiên là phó tổng thống. Anh ta không khỏi mềm chân, sao đêm nay phó tổng thống cũng tới?
Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang nhìn về phía gian phòng khách sáng trưng đèn đuốc, trong mắt anh hiện ra sự mong chờ. Anh không vội vào trong ngay, mà bước tiêu sái thanh thản tới phía cửa, có mấy nhân viên phục vụ trông thấy anh đi vào, nghĩ anh là khách mời, lâp tức mở cửa cho anh.
Hoắc Kỳ Ngang lịch sự gật đầu một cái, anh đứng dưới ánh đèn bên cửa, con mắt đảo quanh những người phụ nữ áo quần là lượt ở đây, cũng cảm nhận sự náo nhiệt cụng chén cạn ly, trong tiếng cười nói của đám đàn ông, tiếng cười nhẹ của những người phụ nữa.
Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang bỗng trông thấy được một cảnh, anh liếc mắt đã thấy ngay bóng lưng mê người.
Đó là vợ của anh, Kỷ An Tâm quay lưng về phía anh, cô đang nâng chén trò chuyện với hai người đàn ông, trong đó có cả Phùng Nghiêm. Ánh mắt của anh ta giống như một thợ săn nhìn chằm chằm lên gương mặt Kỷ An Tâm, ánh mắt như thể chớp nháy suy nghĩ, Hoắc Kỳ Ngang cũng là đàn ông, liếc mắt là nhìn thấu.