TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người Rồi
Chương 1563

Nhịp tim của Lam Sơ Niệm không khỏi đập nhanh hơn.

 

Bởi vì bây giờ cho dù Lam Thiên Hạo có nói gì với cô, cô cũng không thể coi đó là lời nói giữa anh em với nhau nữa, thậm chí cô còn có cảm giác rất kỳ lạ. Dù sao, cô cũng đã nghe lén được ba mẹ nói chuyện với nhau, nói anh cả thích cô.

 

Có phải ba mẹ nhằm rồi không? Làm sao anh cả lại thích cô được chứ? Lam Sơ Niệm vẫn nghĩ, chắc hẳn ba mẹ cô đã hiểu lầm tình cảm của anh cả dành cho cô.

 

Lam Sơ Niệm đành đi ra khỏi phòng, sau đó cảm thấy có chút kỳ lạ nhìn anh nói: “Anh cả, sao anh không ở cùng Nhiếp tiểu thư! Chị ấy đang ở trong phòng khách một mình sao?”

 

“Em rất hy vọng anh ở cùng cô ta sao?” Lam Thiên Hạo đột nhiên hơi cúi xuống, nhìn chăm chú vào mắt cô hỏi.

 

Lam Sơ Niệm bị anh làm cho có chút bối rối, cô né tránh ánh mắt anh, cắn môi nói: “Nhiếp tiểu thư là do mẹ dẫn về để gặp anh mà. Anh không thể để chị ấy một mình! Như: vậy không lịch sự chút nào.”

 

“Vậy em hy vọng cô ta sẽ trở thành chị dâu của em sao?”

 

Lam Thiên Hạo đột ngột tiến sát lại gần cô.

 

Lam Sơ Niệm lập tức trợn tròn mắt, cô không biết nên trả lời câu hỏi này của anh như thế nào, đây đương nhiên không phải là việc cô có thể quyết định!

 

Thấy cô rũ mắt xuống không lên tiếng, Lam Thiên Hạo đột nhiên có chút tức giận, lạnh lùng nói: “Được, nếu như em đã muốn có chị dâu như vậy, anh sẽ cố gắng nhanh hét sức có thể tìm cho em một cô.”

 

Lam Sơ Niệm sửng sốt, nhìn theo bóng lưng của anh đi xuống lầu, tim cô chọt thắt lại, dường như có chút nhói đau.

 

Lam Sơ Niệm nhìn người đàn ông đi xuống lầu, cô cắn môi, đầu óc cô có chút loạn. Trong đầu cô lúc này chỉ toàn là câu nói vừa rồi của Lam Thiên Hạo, anh nói anh sẽ nhanh hết sức có thể tìm cho cô một người chị dâu.

 

Dưới lầu, Nhiếp Nhân Nhân nhìn thấy Lam Thiên Hạo đi xuống lầu, lập tức có chút kinh ngạc, nhưng cũng rất vui mừng. Cô ấy nhìn anh nói: “Anh Lam, anh bận xong rồi sao?”

 

*Ừm.” Lam Thiên Hạo một tay đút túi, trả lời một cách lơ đễnh.

 

“Anh Lam, vừa rồi em thấy trong vườn nhà anh có rất nhiều giống hoa quý hiếm. Em muốn đi tham quan một chút, anh có thể đi cùng em không?” Nhiếp Nhân Nhân đầy mong đợi hỏi.

 

“Được! Đi thôi!” Lam Thiên Hạo cũng không từ chối.

 

Nhiếp Nhân Nhân lập tức vui vẻ đi theo anh. Mà lúc này ở trong bếp, bà Lam nhìn thấy đôi trẻ cùng nhau đi ra ngoài thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, có phải con trai vừa ý cô bé đó rồi không?

 

Lam Sơ Niệm trở về phòng, cô càng thêm chán nản đi ra ngoài ban công, cô thở dài, cô không hiểu vừa rồi tại sao anh cả lại tức giận chứ?

 

Lam Sơ Niệm chống cằm ngắm vườn hoa bên dưới. Lúc này, cô vừa hay nhìn thấy hai bóng người đang từ con đường lát đá xanh chằm chậm bước ra. Mắt cô khẽ trừng to lên, anh cả đang đi dạo cùng Nhiếp tiểu thư sao?

 

Trong vườn, Nhiếp Nhân Nhân đang đi một đôi giày cao gót, lúc này, đi trên con đường mòn lát đá cuội, trong đầu cô ấy bắt đầu loé lên một vài ý nghĩ. Nhìn bóng lưng rộng lớn vững chải của người đàn ông trước mặt, đôi mắt cô ta lóe lên một chút tâm cơ.

 

*ÁI” Cô ta lảo đảo, cơ thể rướn về phía trước, đôi tay gầy gquộc của cô ta cũng giả vờ vì hoảng sợ mà ôm lấy eo người đàn ông, má cô áp vào lưng anh.

 

Lam Thiên Hạo ngay lập tức thẳng người không động đậy.

 

Hai tay Nhiếp Nhân Nhân ôm chặt lấy eo anh, cả người cô ta dán sát vào lưng anh hết mức có thể, để anh cảm nhận được sự mềm mại của cô ta.

 

“Đau quá, em bị vấp.” Nhiếp Nhân Nhân lập tức đổ lỗi cho hòn đá trên mặt đất.

 

Còn ở trên ban công lầu ba, Lam Sơ Niệm nhìn thấy cảnh này thì sửng sốt trừng to đôi mắt trong veo, bởi vì cô không nhìn thấy chân của Nhiếp Nhân Nhân bị vấp, cô chỉ tưởng là cô ta chủ động ôm lấy Lam Thiên Hạo. Nhiếp tiểu thư này gắp gáp muốn thành đôi với anh cả như vậy sao?

 

Ban nãy khi Lam Thiên Hạo bước ra ngoài đã nhìn thấy Lam Sơ Niệm đang nhìn xuống phía anh từ ban công tầng ba. Lúc này đây, anh không hè từ chối cái ôm của Nhiếp Nhân Nhân mà chỉ đứng im vậy một lúc.

 

Ngay sau đó, anh cong môi cười, vươn tay mở tay Nhiếp Nhân Nhân ra, quay lại nhìn cô ta, nhẹ nhàng hỏi: “Có bị trầy ở đâu không?”

 

“Có hơi đau.” Nhiếp Nhân Nhân thấy anh quan tâm thì ngay lập tức lộ ra vẻ đau đớn.

 

Lam Thiên Hạo hỏi: “Cô còn có thể đi không? Chỉ bằng trở về nghỉ ngơi đi.”

 

“Em… hình như em không tự đi được.” Nhiếp Nhân Nhân đương nhiên mong được sẽ nhận được đãi ngộ tốt nhất từ anh, chẳng hạn như đau lòng cho cô ta, quan tâm đến cô ta, tốt nhất là bế cô ta trở lại phòng khách, sau đó bôi thuốc cho cô ta.

 

Đọc truyện chữ Full