Anh hiểu cô muốn làm gì.
Cơm tối, trên bàn ăn.
Lam Sơ Niệm nhìn những món mình thích, như bị mắt khẩu vị, cô nâng lên đặt xuống mấy lần vẫn không ăn được.
“Ba, mẹ, con quyết định điều tra thân thế của Sơ Niệm.”
Âm thanh kiên định của Lam Thiên Hạo đột nhiên vang lên.
Lam Sơ Niệm kinh ngạc ngắng đầu nhìn anh cả ở đối diện, anh muốn thay cô điều tra chuyện này.
Ba mẹ Lam vừa nghe liền hiểu ý định củ anh, xem ra tâm tư con trai bây giờ thực sự không trừ bỏ được.
“Sơ Niệm, con cũng muốn biết thân phận thực sự của con sao?” Ánh mắt mẹ Lam nhìn về phía cô.
Lam Sơ Niệm cắn đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng gật đầu: Con muốn.”
Hai vợ chồng Lam gia nhìn nhau, cũng cười một tiếng: “Được, vậy để anh cả con điều tra đi! Mẹ nhìn con dạo này.
tâm trạng không tốt, buồn bực không vui, có lẽ cũng vì chuyện này phải không? Đừng lo, ba mẹ ủng hộ con đi tìm ba mẹ ruột.”
Lam Sơ Niệm nghe xong, kích động nhìn họ: “Cảm ơn ba mẹ. Con yêu hai người.”
“Sơ Niệm, bắt kể thế nào, chúng ta vẫn là người nhà của con, con phải nhớ rõ điều này.” Ba Lam nói.
Lam Sơ Niệm cảm động gật đầu:Dạ! Cảm ơn ba, con biết.”
Lam Thiên Hạo nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô, tâm trạng anh cũng được thả lỏng, thậm chí anh còn nghe được sự tha thứ của ba mẹ với anh, giống như ba mẹ đã đồng ý không can thiệp vào chuyện này của anh nữa.
Anh tra được thân thế của Lam Sơ Niệm, không phải tương lai càng có thể danh chính ngôn thuận cưới cô về Sao.
“Anh cả, nếu anh cần em giúp, cứ việc nói, bọn em nhất định sẽ giúp anh.” Lam Thiên Thần cũng nói.
“Được!” Lam Thiên Hạo gật đầu, gắp thức ăn vào chén cho Lam Sơ Niệm: “Đừng buồn bực, ăn nhiều chút.”
Lam Sơ Niệm thẹn thùng gật đầu: “Vâng!”
Lần này, ba mẹ Lam cũng đã nhìn ra chuyện gì đó, cảm giác của Sơ Niệm với con trai lớn giống như một đôi vậy, mà thái độ của con trai thứ với Sơ Niệm hình như cũng đã có phần thu liễm.
Điều này làm họ vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới, Sơ Niệm lại không nghĩ nhiều về tầng quan hệ anh em này, thực sự thích con trai lớn.
Chuyện này làm họ không biết nên mừng hay nên vui, thế này làm sao giải thích với người bên ngoài được đây?
Nhưng trước mắt, họ cũng chưa nghĩ đến chuyện ngăn cản, cứ tìm được ba mẹ ruột cho Sơ Niệm đã.
Trong nội tâm Lam Sơ Niệm tất nhiên cũng vô cùng cảm kích anh cả, bởi vì cô không tiện nói, anh liền làm.
Có phần tâm ý như vậy, sao cô có thể không cảm động cơ: chứ.
Ánh mắt Lam Thiên Hạo đưa tới, trong ánh mắt ấy có sự an ủi, khiến lòng cô càng thêm ấm áp.
Khoảng mười giờ tối, ở biệt thự của Kiều Mộ Trạch.
Sau hơn 20 ngày mong nhớ, dường như khoảng cách giữa hai người đã được rút ngắn trong chốc lát, Trang Noãn Noãn ngồi trên sofa đợi người đàn ông vẫn đang làm việc trong phòng làm việc, lúc này cô không có tâm trí nào mà ngủ nữa, chỉ muốn đợi anh cùng về phòng.
Sau khi Kiều Mộ Trạch viết xong email cuối cùng, anh liếc xem giờ, hơi thảng thốt, đã tới mười giờ rưỡi lúc nào không biết, anh nghĩ, Trang Noãn Noãn hẳn đang đợi anh ở sảnh!
Anh đứng dậy đẩy cửa đi ra, liền nhìn thấy Trang Noãn Noãn đang ngồi trên sofa, trên tay cầm một cuốn sách, lặng lẽ, giống như một bức tranh tĩnh lặng dưới ánh đèn pha lê.
Nghe tiếng bước chân của anh, Trang Noãn Noãn ngẳng đầu lên, mím môi cười: “Anh làm xong chưa?”
“Ừ! Xong rồi.” Kiều Mộ Trạch nói xong, ánh mắt sáng ngời nhìn vào mắt cô, như thể anh đã nhìn thấy vẻ e lệ chờ đợi của cô gái.
Tâm trạng của Kiều Mộ Trạch đột nhiên nóng lên, thật ra chỉ cần anh bộc lộ ra gì đó, cô nhất định sẽ không từ chối anht Khát vọng đối với cô vẫn chưa giảm đi, nhưng Kiều Mộ Trạch cay đắng phát hiện ra rằng khi anh có thể có được cô thì lại không đúng lúc, anh đang bị thương ở đầu gồi, anh thực sự không thể làm chuyện đó được.
“Hơi muộn rồi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi!” Giọng Kiều Mộ Trạch hơi khàn hơn.