TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người Rồi
Chương 1682

Trương Định Hương là người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bà ta làm bộ nức nỡ nói: “Cảnh Long, tôi làm sao có thể làm loại chuyện như vậy? Tôi không có, tôi không có hại con gái của ông, tôi vô tội, tôi bị oan.”

 

Trên cổ tay Trương Đinh Hương, hai chiếc còng tay đang còng chặt bà ta lại, viên cảnh sát siết chặt cánh tay bà ta nói: “Theo chúng tôi lên xe.”

 

*Cảnh Long, ông phải tin tưởng tôi, tin tưởng tôi.” Trương Định Hương vội vàng quay đầu hét lên với chồng mình.

 

“Mẹ… Mẹ…” Y Tư Nhã kêu to muốn đuổi theo, lúc này, Y Cảnh Long kéo tay cô: “Tư Nhã, đừng đuổi theo, đừng quấy rầy cảnh sát làm việc.”

 

Nói xong, Y Cảnh Long nghĩ đến chuyện này nhất định là Lam Thiên Hạo tố giác, ông cầm điện thoại di động lên bắm số điện thoại của Lam Thiên Hạo.

 

“Alo, bác trai ạ.” Đầu bên kia, Lam Thiên Hạo đã sớm trả lời.

 

“Thiên Hạo, bác hỏi cháu, có phải cháu đem chuyện 20 năm trước Sơ Niệm bị bắt đi báo án rồi không?” Y Cảnh Long hỏi anh.

 

Lam Thiên Hạo trả lời một câu: “Đúng vậy, sáng sớm hôm nay cháu tô cáo rôi, cảnh sát cũng đã lập án, làm sao vậy a?”

 

“Không có gì, chính là vừa rồi cảnh sát tới nhà, đưa vợ bác Trương Đinh Hương đi rồi, nói bà ấy có quan hệ với vụ án này.” Thời khắc này cảm xúc trong lòng Y Cảnh Long rất hỗn loạn.

 

“Bác trai, bác tin tưởng người vợ hiện tại của mình là trong sạch sao?” Đầu bên kia Lam Thiên Hạo hỏi một câu.

 

“Cháu cảm thấy chuyện này cùng Đinh Hương có liên quan sao?” Y Cảnh Long quả thật không thẻ tin được, hiện tại, ông hoàn toàn không có manh mối.

 

Lúc này Lam Thiên Hạo ở trong phòng làm việc công ty của anh, anh nghĩ, mặc dù không có nhận được điện thoại cảnh sát, nhưng mà bọn họ tất nhiên tiến hành bắt giữ, nhất định là nắm giữ được bằng chứng thực tế chắc chắn.

 

“Bác… bác không biết, sao Đinh Hương lại có liên quan tới việc Sơ Niệm bị bắt đi chứ?” Y Cảnh Long đương nhiên không thể tin được.

 

“Bác trai, chúng ta vẫn tin điều tra của cảnh sát! Tin rằng bọn họ bắt vợ bác đi, chắc chắc sẽ không đổ oan cho bà ta”

 

“Thiên Hạo, trong tay cháu có phải có chứng cớ gì hay không?” Y Cảnh Long trực tiếp hỏi.

 

Tiếng Lam Thiên Hạo tĩnh táo nói: “Trong tay cháu không có chứng cớ gì rõ ràng, cháu chỉ là nghe một người chăm sóc cho Sơ Niệm lúc đó nói, người kia lấy tiền mua chuộc bọ họ, khả năng cũng là người phụ nữ vừa mới sinh con.”

 

“Cái gì? Thật chứ?” Y Cảnh Long khiếp sợ kinh ngạc.

 

“Bác trai, cháu muốn hỏi một chút, nếu như chuyện này thật sự là vợ bác Trương Đỉnh Hương làm, bác sẽ chọn tha thứ bà ta không?” Lam Thiên Hạo hỏi ngược lại.

 

Thân thể Y Cảnh Long run lên một cái, lúc này cảm xúc trong lòng ông gần như sụp đồ, hại ông thành người trắng tay, lại trở thành vợ ông hơn mười năm, đồng thời bọn họ còn có một đứa con gái.

 

Thế nhưng, Y Cảnh Long lại hiểu rõ nội tâm của chính mình, ông căn răng nói: “Nêu quả thật là bà ây, bác sẽ không tha thứ cho bà ấy.”

 

Y Tư Nhã gấp đến độ khóc nác lên, một bên vừa khóc vừa đi đến bên cạnh ông: “Ba, ba mau nghĩ biện pháp cứu mẹ, mẹ nhất định là vô tội.”

 

` Cảnh Long nhìn đã đứa con gái trưởng thành khác, ông bắt đầu có một chút đầu mối, Trương Đinh Hương khi đó thừa dịp lúc ông say rượu liền bò lên giường ông, bà ta là một người có tâm cơ, cũng cực kỳ có thủ đoạn.

 

Bà ta khiến ông cùng con gái vợ trước sinh chia rẽ, bà ta lại xuất hiện trước mặt ông, mang theo cô con gái mới sinh gả cho ông, bà ta giữ lấy vị trí của vợ trước, cũng để cho con gái của mình được hưởng gia đình hoàn chỉnh.

 

Nhưng mà, một đứa con gái khác của ông lại bị vứt bỏ ở cô nhi viện, không phải, nếu như không phải bảo mẫu thương xót cho con gái mới ba tháng tuổi, con bé sớm đã bị chìm trong nước lạnh như băng ở dưới sông rồi.

 

“Quả thực là người phụ nữ ác độc mà.” Y Cảnh Long đột nhiên tức giận nắm chặt tay.

 

“Ba, ba mắng ai vậy?” Y Tư Nhã lùi về sau một bước, thấy ba tức giận hét cả lên, cô ta hơi sợ.

 

“Tư Nhã, trở về phòng đi!” Y Cảnh Long nói với cô, ông thì bước về phía xe của mình, ông muốn đi một chuyến tới sở cảnh sát.

 

Lúc này, Trương Đinh Hương ngồi trong xe cảnh sát, bà ta vẫn còn đang làm bộ vô tội oan uỗổng: “Đồng chí cảnh sát, các người nhất định là bắt lầm người rồi, tôi chẳng hề làm gì cả, các người thả tôi về nhà đi!”

 

“Có hay không làm, trong lòng bà rõ ràng nhất.” Nữ cảnh sát đáp lại bà một câu.

 

Lập tức Trương Đinh Hương không trả lời được, bà ta có một dự cảm bắt an, có phải cảnh sát đã nắm được điều gì đó không?

Đọc truyện chữ Full