TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người Rồi
Chương 1741

“Đóa Đóa… Đóa Đóa… mau tới đây với mẹ, mau tới đây.”

 

Bạch Hạ đứng ngoài cổng sắt gọi mèo.

 

Còn Hình Nhất Phàm thoáng cái đã vào tới nhà của mình, cánh cửa vàng sang trọng, cũng vào lúc này, đóng sầm lại, ngăn không cho Bạch Hạ có thể nhòm ngó gì được.

 

Bạch Hạ lập tức lườm, tức giận nhìn chằm chằm cánh cửa, giống như muốn nhìn xuyên qua được.

 

“Đóa Đóa, Đóa Đóa của mẹ…” Bạch Hạ buồn bã gọi lên vài tiếng, nhưng cô sẽ không bỏ cuộc, rồi một ngày nào đó, Đóa Đóa sẽ quay lại với cô.

 

Bạch Hạ cắn bờ môi đỏ mọng, đứng nhìn một lúc, mới miễn cưỡng rời đi, quay về biệt thự nghĩ cách.

 

Còn Hình Nhất Phàm lúc này đang ngồi trên sofa, Tiểu Dã ngoan ngoãn trong vòng tay anh, anh cũng rất yêu thương nó.

 

Lúc này, khi được xoa đầu, nó còn nheo mắt thích thú.

 

“Con yên tâm, từ nay về sau, ba sẽ không bao giờ để con rời xa ba nữa.” Giọng nói trầm thấp và quyến rũ của Hình Nhất Phàm thể hiện sự chắc chắn. Có điều, nghĩ tới nghĩ lui, anh vẫn nghĩ đến một điều, đó là để Tiểu Dã và người phụ nữ đó dứt khoát, cho dù hồi đó cô có nhử Tiểu Dã đi bằng cách nào đi chăng nữa, thì cô cũng là người đã nuôi nắng nó suốt một năm trời, tiền nuôi dưỡng chăm sóc †rong một năm này, anh sẽ trả lại cho cô Đưa cho cô số tiền gấp ba lần bình thường số tiền nuôi một con mèo trong một năm, chắc cô sẽ không có ý kiến gì.

 

Hình Nhất Phàm đoán chừng, người phụ nữ này có lẽ là người sống trong biệt thự đối diện!

 

Không ngờ năm đó trong khi anh điên cuồng tìm Tiểu Dã, thì nó lại ở ngay biệt thự bên cạnh.

 

Khi Bạch Hạ trở về nhà, cô tức giận đến mức muốn khóc, cũng muốn chửi bi.

 

“Khốn nạn, dám giành mèo của mình, nó là bảo bối mà mình đã vắt vả nuôi hơn một năm nay! Nói giành là giành, vô lý quá mức?” Bạch Hạ tức giận đến mức nhìn chằm chằm vào tòa biệt thự đối diện qua cửa sổ.

 

Nghĩ tới con mèo của cô đang ở trong căn biệt thự đó, cô chỉ có thể đứng nhìn nó trở thành thú cưng của người đàn ông kia.

 

Không được, cô nhất định phải tìm cách cướp lại, Bạch Hạ cắn chặt môi, sau khi cướp lại được, cô sẽ dọn đi nơi khác, để người đàn ông này không bao giờ tìm lại được nữa. Đúng vậy, sẽ làm như vậy, Bạch Hạ nghĩ bụng, hạ quyết tâm cướp lại. Bây giờ, cô với Đóa Đóa mới chỉ xa cách nhau mười máy phút, cô đã bắt đầu nhớ nó. Cô vốn đã quen với việc trò chuyện cùng Đóa Đóa, giờ đây, chỉ cảm thấy cả căn biệt thự này lạnh lẽo, chẳng hề có chút sức sống nào. Trong căn biệt thự này, góc nào cũng có ký ức của cô và Đóa Đóa, cô thở hắt ra, cảm giác như muốn phát điên.

 

Lúc này, Hình Nhất Phàm gọi điện cho trợ lý của anh trai, nói anh ta đến ngay cửa hàng thú cưng, đem cả bộ dụng cụ để nuôi mèo về. Anh giờ đây không muốn rời đi, vì anh chỉ mới gặp lại Tiểu Dã, anh muốn có đủ thời gian để xây dựng lại tình cảm với nó.

 

Nửa tiếng sau, trợ lý đã đem tới đủ, lúc này Tiểu Dã được ôm trên tay, nhìn trợ lý dọn mọi thứ vào, vô cùng hài lòng.

 

“Cảm on, Tiểu Tùng.”

 

“Không có gì ạ, cậu ba, đây là mèo của cậu sao? Nó đẹp quá.” Tiểu Tùng khen.

 

“Ừ, đây là mèo của tôi.” Hình Nhất Phàm gật đầu, trả lời một cách hài lòng.

 

Lần này, Hình Nhất Phàm đảm bảo rằng tất cả các cửa sổ trong cả biệt thự đều được đóng chặt, không để Tiểu Dã ra ngoài.

 

Giờ Tiểu Dã đã lớn, nếu ra ngoài, chắc chắn sẽ quay lại nhà người phụ nữ đối diện.

 

Anh không muốn tranh giành mèo với cô nữa, nếu cô ôm Tiểu Dã bỏ trốn, có thể anh chẳng thể tìm ra cô ngay được.

 

“Tiểu Dã, ngoan ngoãn sống với ba, quên người phụ nữ đó đi.” Hình Nhất Phàm đành nhốt Tiểu Dã vào một cái lồng, chuẩn bị nước và thức ăn cho mèo.

 

“Meo meo…” Trong mắt Tiểu Dã có chút cảm giác xa cách với nơi đã xa rời một năm này, nó đang nhớ. đến Bạch Hạ.

 

“Không được nhớ cô ta.” Hình Nhất Phàm nhỏ giọng ra lệnh.

 

Tiểu Dã có chút ấm ức chớp chớp mắt, vẻ đáng thương nhìn anh, Hình Nhất Phàm cũng mềm lòng đôi chút: “Chờ ba tắm xong sẽ đưa con đi ngủ.”

 

Lúc này, Bạch Hạ đang ngồi trước bản vẽ, cô vẫn còn vài bản thảo sẽ phải nộp vào cuối tháng này, nhưng cô chẳng còn tâm trí mà làm gì, cô chống cằm, ngồi trên ban công, nhìn chằm chằm vào biệt thự đối diện, chỉ hận không thể lập tức chạy qua tìm mèo của cô.

 

“Cũng không biết anh ta đàn ông đàn ang có biết nuôi mèo hay không, nếu nó tụt cân thì phải làm sao?” Bạch Hạ bắt giác lo lắng về điều này.

 

Đúng lúc này, cô nhìn thấy đèn ở ban công đối diện đột nhiên bật sáng, sau đó, một bóng người chỉ quán quanh khăn tắm bước ra, người đàn ông cầm ly nước, một tay chống vào lan can, đưa mắt ra xa ngắm phong cảnh.

 

Bạch Hạ vội vàng lao lên ban công, nhìn chằm chằm anh ta.

Đọc truyện chữ Full