TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người Rồi
Chương 1864

Thân phận Nhị thiếu của Hình gia, mặc dù có rất nhiều người ở giới thương nhân không biết, nhưng nều như thật sự phục vụ cho đám người thượng lưu thì chắc chắn sẽ biết.

 

Bạch Hạ có chút cẩn trọng, nơi như này quả thực không phải là nơi thân phận cô có thẻ đến.

 

Bạch Hạ vừa bước vào bên trong liền cảm thấy bầu không khí ở đây hoàn toàn khác so với nhà hàng cao cấp bình thường.

 

Hình Nhất Phàm đặt một phòng kín, bên trong lịch sự tao nhã còn thắp nên, hơn nữa bên trên không phải là nóc nhà mà là một mái vòm lớn trong suốt, ngay cả những ngôi sao trên bầu trời cũng đều có thể nhìn thấy.

 

Bạch Hạ ngồi trên ghế sô pha lập tức kinh ngạc cảm thán, cô ngẳng đầu lên nhìn những vì sao lắp lánh trên bầu trời đến ngơ ngác.

 

*Ở đây rất đắt nhỉ?” Bạch Hạ không nhịn được hỏi.

 

Toàn thân Hình Nhất Phàm lộ ra vẻ cao quý, giờ phút này khiến anh giống như sinh ra đã là người được hưởng thụ tất cả những thứ này, không giống như Bạch Hạ, ngồi ở đây cả người nhút nhát.

 

“Em cứ việc gọi món! Bữa ăn này tôi mời.” Hình Nhật Phàm nói xong đưa thực đơn cho cô.

 

*Hơn một vạn… Trời ạ! Đây… Chúng ta đổi chỗ khác đi!”

 

Bạch Hạ nói xong liền muốn kéo anh rời đi.

 

Nhưng Hình Nhất Phàm đưa tay giữ cô, Bạch Hạ ngay lập tức nhào vào lòng anh, Hình Nhất Phàm cầm lấy thực đơn từ trong tay cô cong môi cười : “Ăn ở đây đi.”

 

“Đắt quá!” Bạch Hạ đau lòng!

 

“Tiêu là tiền của tôi, em đau lòng cái gì?” Hình Nhất Phàm nói xong, ngồi bên cạnh nhìn thực đơn.

 

Bạch Hạ biết anh có tiền, cô chỉ đành ngồi xuống thử hưởng thụ tất cả thứ này. Hình Nhát Phàm gọi món, Bạch Hạ nếu như đã đến đây cũng đành yên tĩnh ngồi ở đây, cô đứng ở trước cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, bỗng chốc nỗi sợ độ cao khiến cô vội vàng quay người nhưng lại không biết đằng sau, sớm đã có một người đàn ông khác đứng bên cạnh, cô trực tiếp giật mình lùi về sau một bước, nhưng cô ngay lập tức nghĩ đến đẳng sau mình là độ cao trăm mét, trong lòng hoảng loạn, cô theo bản năng đưa tay ôm lây eo của Hình Nhất Phàm muốn tìm kiếm sự bảo vệ.

 

Hình Nhất Phàm đưa tay ôm lấy cô, Bạch Hạ ngay lập tức giãy dụa: “Đừng hiểu nhằm, tôi chỉ là sợ độ cao thôi.”

 

Ánh mắt Hình Nhất Phàm hiện ra chút mất mát, chỉ đành buông cô ra, Bạch Hạ ngồi trên sô pha, chỗ này ngoài quá cao ra thì phong cảnh thật sự là rất đẹp.

 

*Ăn xong cơm, anh đi đâu?” Bạch Hạ hiều kỳ hỏi.

 

Hình Nhất Phàm nghĩ, tùy ý nói: “Có thể sẽ đến quán bar chơi một chút!”

 

Ánh mắt Bạch Hạ phát sáng, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng đến quán bar!

 

“Đưa tôi đi với!”

 

Hình Nhất Phàm nheo mắt: “Con gái như em đi không thích hợp.”

 

“Có anh ở đây, tôi không sợ.”

 

“Em tin tưởng tôi như vậy sao?” Hình Nhất Phàm cong môi cười có chút xấu xa.

 

Bạch Hạ lập tức giật mình thu lại ý tưởng, nuốt nước miếng: “Anh sẽ làm gì không tốt với tôi sao?”

 

Hình Nhất Phàm bật cười: “Yên tâm đi! Cho dù tôi có đói cỡ nào, cũng sẽ không ra tay với em.”

 

Bạch Hạ nghe xong liền yên tâm, đồng thời còn hiếu kỳ hỏi: “Tại sao? Vì tôi xấu sao?”

 

Ánh mắt Hình Nhất Phàm khóa chặt trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, anh không có lương tâm nói: “Tự mình biết mình là chuyện tốt.”

 

Bữa tối cực kỳ ngon miệng, Bạch Hạ gần như căng bụng để ăn, Hình Nhất Phàm thật sự hào phóng, gọi rất nhiều món, loại nhà ăn cao cấp như này, mỗi món ăn làm đều có cảm giác nghệ thuật, được chế biến cầu kỳ, cách bày trí cũng rất đẹp, có máy món ăn Bạch Hạ đều không nỡ ăn hết.

 

“Đây là cái gì?” Bạch Hạ nhìn những hạt màu nâu xanh, hiếu kỳ ngẳng đầu lên hỏi.

 

Hình Nhất Phàm nheo mắt, trả lời cô: “Trứng cá muối.”

 

Bạch Hạ lập tức nuốt nước miếng, đây là món trứng muối mà người giàu mới có thể ăn sao? Nghe nói một miếng nghìn vàng, cô thầm nghĩ, ăn một miếng này thì hết bao nhiêu tiền đây?

 

Hình Nhất Phàm thấy cô ngắn người nhìn trứng cá muối, nhưng lại không ăn, anh nheo mắt nói: “Sao không ăn?”

 

“Không nỡ ăn.” Bạch Hạ ngắng đầu, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại.

 

Hình Nhất Phàm cứng họng, thiếu chút nữa phì cười, anh vui vẻ nói: “Ăn đi! Tôi mời được.”

Đọc truyện chữ Full