TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người Rồi
Chương 1867

Chiếc xe SUV của Hình Nhất Phàm đi đến một bãi đất bằng phẳng, chỉ nhìn thấy ở đây có một hòn đá khổng lò, tầm nhìn rất rộng, tản ra bầu không khí của biển cả cực kỳ tươi mát.

 

Chỉ là có một thứ khiến Bạch Hạ vừa mở của ra liền cảm nhận được, đó chính là sự lạnh lẽo khác với trong thành phó.

 

Ở đây thật có cảm giác gió lạnh thấu xương, nhưng phong cảnh ở đây thật sự rất đẹp khiến cô không muốn bỏ lỡ, cô ôm chặt áo khoác đến bên một góc của hòn đá, thích thú nhìn phong cảnh này, dường như được bọn chúng kết giao.

 

“Đẹp quá.” Bạch Hạ thật sự phải cảm thán thêm, hơn nữa cô còn có suy nghĩ muốn hét lớn.

 

Hình Nhất Phàm nhìn cô ôm chặt cánh tay, dường như rất lạnh, anh không do dự cởi áo khoác của mình ra, đi đến đẳng sau khoác lên vai cô.

 

Bạch Hạ lập tức quay đầu, cảm nhận sự ấm áp của chiếc áo khoác lên người mình, cô vội nói: “Không cần đâu, tôi không lạnh, anh mau mặc lại đi.”

 

Trên người Hình Nhất Phàm mặc một chiếc áo sơ mi sãm màu, nhưng thân hình rắn chắc của anh dường như’ chịu được lạnh.

 

Bạch Hạ muốn trả lại áo cho anh, nhưng Hình Nhất Phàm lại ấn chặt tay cô: “Khoác đi, tôi không lạnh.”

 

Bạch Hạ chỉ đừng mặc tạm, có chút đau lòng nhìn anh, lúc này cô chỉ thấy hai tay Hình Nhất Phàm đang đặt lên môi, lớn tiếng hét.

 

Bạch Hạ không nhịn được bật cười, cũng làm theo anh, sử dụng sức toàn thân lớn tiếng hét, đây là một trong những cách tốt nhát để trút bỏ phiền muộn trong lòng.

 

Bạch Hạ hét lớn vài iếng, giọng nói cũng có chút khàn, nhưng lại cảm thấy vui vẻ, nhìn sắc trời đêm đẹp như vậy, cô thật sự rất muốn ở lại đây. Hai người hét cũng có chút mệt, Bạch Hạ khoác áo của anh, đột nhiên cô muốn thử: xem có lạnh hay không, tay cô chủ động nắm lấy tay của Hình Nhất Phàm. Vẫn may tay anh rất ám, mang theo một loại khô ám, mặc dù Bạch Hạ khoác áo của anh, nhưng bàn tay vẫn lạnh, nắm tay của anh khiến cô không nỡ buông ra.

 

Ánh mắt Hình Nhất Phàm lập tức rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, lúc này Hình Nhất Phàm ngay cả đèn xe cũng đều tắt, vì để không phá hỏng khoảnh khắc đẹp đẽ này, lúc này khuôn mặt Bạch Hạ dưới ánh trăng sáng, tản ra một chút trắng sáng.

 

Ánh mắt cô đen như đá quý trong nước, trắng sáng, ngũ quan của cô dưới ánh trăng dường như khuynh quốc khuynh thành, khiến người khác rung động.

 

Bạch Hạ nhìn trăng sáng nơi xa, đếm những ngôi sao, cô cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, cô không nhịn được ngắng đầu bỗng nhiên đụng phải một ánh mắt sâu thẳm. Hô hấp của cô có chút cứng nhắc, người đàn ông dưới ánh sao, mái tóc đen bị gió thi loạn, nhưng lại mê người đến lạ, thậm chí còn có một loại hơi thở cuồng dã. Bạch Hạ chỉ cảm thấy tiếng tim đập thình thịch, đồng thời trong lòng cô còn có một loại cảm giác không biết làm thế nào.

 

“Sao anh lại nhìn tôi như vậy?” Bạch Hạ chỉ đành hỏi, bởi vì cô đọc được trong mắt Hình Nhất Phàm có thứ gì đó đang chuyển động. Hình Nhất Phàm lúc này cũng không lên tiếng, ánh mắt anh chỉ là không nỡ rời khỏi khuôn mặt cô, từ nhỏ đến lớn, những người phụ nữ bên cạnh anh kia, chỉ có duy nhất cô giống với tia nắng mạnh mẽ chiếu vào anh trái tim anh, hơn nữa còn chiêm tất cả suy nghĩ và ánh mắt của anh.

 

*Tôi có thể hôn em không?” Giọng nói Hình Nhất Phàm đột nhiên trầm khàn.

 

Hô hấp Bạch Hạ như ngừng lại, lúc này dường như thật sự thích hợp để hôn, hơn nữa vậy mà cô không muốn từ chối.

 

Cô ngại ngùng mở to mắt gật đầu, còn có chút đơn thuần hỏi: “Anh muốn hôn ở đâu?”

 

Hình Nhất Phàm giữ vai cô, nheo mắt hơi cúi người, đôi môi mỏng của anh trực tiếp chặn lại đôi môi đỏ mọng của cô.

 

Trong đầu Bạch Hạ trống rỗng, phút chốc trên đôi môi đỏ được phủ lên bởi đôi môi ấm áp tay của cô theo bản năng ôm lấy eo anh.

 

Nụ hôn này, ở trong màn đêm lạnh lẽo đặc biệt thân mật, nhiệt tình, Hình Nhất Phàm không phải chạm môi, mà là hôn sâu! Không lâu sau, Bạch Hạ chỉ có thể dựa vào trong lòng anh, hô hấp rối loạn, sắc mặt ửng đỏ, hơn nữa đôi môi đỏ bị người đàn ông thưởng thức hết lần này đến lần khác, dường như không nỡ rời khỏi cô.

 

Phút chốc, hình như có tiếng của chiếc xe mô tô lái đến, Bạch Hạ giật mình, cô nhẹ đẩy anh ra: “Hình Nhất Phàm, có người đến.”

 

Ánh mắt Hình Nhất Phàm giống như dã thú, anh trừng mắt về phía người đã phá hỏng chuyện tốt của mình, chỉ nhìn thấy quả nhiên có một chiếc xe mô tô lái đến đây, chiếc xe đó dường như cũng đến đây, cuối cùng dừng lại ngay cạnh xe anh, tiếp theo là hai người đàn ông trẻ tuổi.

 

Hai người có lẽ cũng đến đây chơi, có thể là giữa anh em nói chuyện với nhau, cũng có thể là đến đây làm cái gì đấy.

 

Có điều, nhìn đã có người đến đây, hai người thanh niên lập tức vui mừng.

 

Bởi vì bọn họ vừa nhìn dưới ánh trăng sáng là Bạch Hạ xinh đẹp như tiên nữ, vẻ đẹp Bạch Hạ lúc này thật sự khiến người khác muốn phạm tội, mái tóc dài của cô buông sau đầu, ở dưới áo vest rộng rãi trông rất mong manh.

 

“Yo! Hai người ở đây yêu đương vụng trộm sao!” Có một người đàn ông vô cùng chế nhạo lớn tiếng cười.

 

Mặc dù bọn họ nhìn thấy Hình Nhất Phàm cũng đẹp trai cao ráo, nhưng hai người đàn ông đối phó với một người, chắc chắn không thành vấn đề.

Đọc truyện chữ Full