“Anh muốn làm gì?” Diệp Giai Mị khẩn trương nhìn ông ta.
“Anh muốn sống cùng với em.”
“Anh điên rồi? Nếu để cho Bạch Thế Trạch biết quan hệ của chúng ta, còn có thân thế thật sự của tụi trẻ, thì chúng ta sẽ không có được gì hết, nửa đời sau của em còn có thể trông cậy vào ai hả? Trông cậy vào anh sao?”
“Anh biết, nhưng chúng ta sẽ có biện pháp có được hết tất cả những thứ này.” Trên khuôn mặt nhìn có vẻ thành thật của người đàn ông này, lóe lên vẻ độc ác: “Lẽ nào anh cứ như thế trơ mắt nhìn em và các con theo anh ta đến già hay sao? Anh không cam lòng.”
“Lão Hồ, anh đừng làm chuyện gì lung tung đấy?” Diệp Giai Mị tức giận cầm lấy tay ông ta.
“Bây giờ, trong tay Bạch Thế Trạch đã có nhiều tiền như vậy rồi, còn có nhiều bất động sản như thế nữa, những thứ này cũng đủ cho con của chúng ta tiêu cả đời, nhưng nếu như chia cho cả Bạch Hạ, vậy thì chúng ta coi như tổn thất lớn rồi.”
Ánh mắt của Diệp Giai Mị cũng hiện lên vẻ lo lắng, nhắc đến tiền của Bạch Thế Trạch, bà ta là người lo lắng hơn bắt kỳ ai.
“Rốt cuộc thì anh muốn nói cái gì hả?” Diệp Giai Mị vẫn chưa hiểu rõ ý của người tình.
Ánh mắt của Hồ Thắng hiện lên sát ý, làm một động tác cắt cổ: “Chúng ta hoặc là không làm, mà đã làm thì làm cho triệt để, khiến Bạch Thế Trạch như vây, thì tất cả tài sản bây giờ của anh ta sẽ thành của em và con trai.”
Diệp Giai Mị trọn trừng mắt, dọa đến cả người phát run: “Anh điên rồi? Sao anh lại dám có suy nghĩ như thế này?”
“Em nói Bạch Hạ có phải càng ngày càng được Bạch Thế Trạch yêu quý đúng không? Trong lòng anh ta có phải vẫn luôn cảm thấy có lỗi với hai mẹ con nó hay không? Nhỡ đâu một ngày nào đó anh ta nổi hứng, tự nhiên cảm thấy có lỗi, rồi đưa hơn một nửa tài sản cho nó, thì chúng ta hồi hận cũng không kịp nữa rồi.” Bây giờ Hồ Thắng cũng cảm thấy không cam lòng, làm một thằng đàn ông, con của ông ta gọi một người khác là ba, mà người làm ba ruột như: ông ta, thì đến tư cánh gặp các con của mình cũng không có. Diệp Giai Mị thở mạnh, giống như bị dọa, cũng tự hỏi về những lời của Hồ Thắng.
Mà trong xe ở phía sau, Bạch Hạ nhìn chiếc xe đang dừng ở ven đường, không đi tiếp nhưng cũng không thấy hai người đó xuống xe, cô không nhịn được suy nghĩ, lái xe liền hỏi: “Có phải đuổi theo nữa hay không?”
“Bác tài có thể dừng lại một chút hay không, cháu sẽ tính tiền cho bác.” Bạch Hạ nói với lái xe.
“Được rồi!” Lái xe cũng mệt rồi, cũng muốn nhân cơ hội uống hớp nước. Mà ở trong xe, Diệp Giai Mị cũng đã suy nghĩ rõ hơn rồi, đây cũng không phải là chuyện không thể nào, bây giờ mỗi ngày Bạch Thế Trạch đều ở trước mặt bà ta nói Bạch Hạ tốt như thế này ngoan như thế kia, còn vẫn luôn quyết tâm muốn dạy bà ta cách để sống chung với Bạch Hạ, rõ ràng là trong 3 đứa trẻ ông thích Bạch Hạ nhật.
“Lão Hồ, đừng xúc động, loại chuyện này phải có kế hoạch biết không? Em cũng không muốn đi theo anh ta cả nửa đời người rồi mà còn không chiếm được chỗ tốt nào.”
Diệp Giai Mị lập tức nắm chặt tay Hồ Thắng, tỉnh táo nhắc nhở ông ta.
Hồ Thắng liền nghiêng người hôn bà ta 1 cái: “Tất cả mọi chuyện đều nghe em, nhưng mà, chúng ta cũng nên suy nghĩ cho tương lai của mình, Bạch Thế Trạch anh ta ở bên ngoài có nhiều phụ nữ như vậy, anh thật sự đau lòng cho em suốt ngày phải ở với anh ta.”
Nhắc đến chuyện này, Diệp Giai Mị cũng cảm thấy phẫn nộ, bởi vì bà ta đúng là không quản được Bạch Thế Trạch, mà Bạch Thế Trạch phong lưu cả 1 đời, căn bản không có ngày nào là thực lòng yêu bà ta.
Nếu như không phải năm đó bà ta có con cùng với Hồ Thắng, bà ta lại tính toán thời gian đổ cho con là của Bạch Thế Trạch, rồi ép ông cưới mình, nếu không thì Bạch Thế Trạch cũng không có khả năng cưới bà ta.
Bạch Hạ ngồi ở trong xe, trong đầu không xóa bỏ được cảnh mà mình vừa nhìn thấy kia, chẳng lẽ Diệp Giai Mị có người khác ở bên ngoài.
Ý nghĩ này cũng càng ngày càng trở nên chắc chắn, ba của cô cũng không phải là người an phận, Diệp Giai Mị có khi nào không chịu được cô đơn hiu quạnh nên tìm người đàn ông khác ở bên ngoài hay không? Bây giờ người đàn ông ở trong xe rất có khả năng là tình nhân của bà ta.
Bạch Hạ nghĩ đến ba bị cắm sừng, mặc dù cũng không đồng tình với ba mình, bởi vì ba cô cũng chơi đùa ở bên ngoài, nhưng Diệp Giai Mị và mối thù của mẹ, cô không thể không báo.
Nhưng chuyện này vẫn chưa có chứng cứ, cô cũng không thể ngay lập tức chạy đến trước mặt ba cáo trạng, xem ra, sau này cô phải thu thập thêm càng nhiều chứng cứ mới được.
Năm đó Diệp Giai Mị đối với mẹ cô như vậy, cô cũng không cần phải lưu tình nữa.
Cửa xe màu đen phía trước mở ra, nhưng hai người trên xe cũng không xuống xe, dù sao Bạch Hạ cũng đang rảnh không có việc gì làm, liền để lái xe theo sát với chiếc xe đen đó.
Chiếc xe con màu đen đi được mười máy phút, liền dừng lại ở một chỗ ven đường.
Hôm nay tâm trạng của Diệp Giai Mị đúng là vô cùng kém, lại thêm ở đây cách nhà cũng rất xa, bà ta muốn cùng Hồ Thắng ngồi một chút ở quán cafe ở gần đây.
Nhưng bà ta không biết là, trong 1 chiếc taxi ở đằng sau, Bạch Hạ ngồi ở trong đó.