Ba cô gái nhìn chằm chằm, Hình Nhát Phàm có bạn gái?
“Cô gái đó có gì tốt, sao có thể xứng với Hình Nhất Phàm.”
“Mình cũng thấy chẳng có gì đặc biệt! Vã lại, chưa từng thấy qua, khẳng định không phải con gái nhà có tiền.”
“Đúng vậy, Hình Nhất Phàm có mắt như mù sao?”
“Chắc hẳn cô gái này đã dùng cách nào đó để quyền rũ cậu ấy.”
Ba cô gái rất không muốn, không tin rằng Bạch Hạ đã thành bạn gái Hình Nhất Phàm, hận không thể là chính mình.
Trước đây không biết tập đoàn Hình thị giàu cỡ nào, nhưng sau khi trưởng thành, có khái niệm về tiền bạc, mới biết được Hình gia quả nhiên không phải một phú hào bình thường có thể so sánh, đó là gia đình nằm trong danh sách siêu giàu.
Vì vậy nếu có được Hình Nhất Phàm, đồng nghĩa với việc bạn sẽ có cuộc sống sung túc và giàu có trong tương lai, tất nhiên không quan trọng là bạn có tiền hay không, chủ yếu là thích Hình Nhất Phàm.
Bạch Hạ bước đến một nơi yên tĩnh hơn, quay đầu nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh cô: “Nói đi, hồi cấp ba anh đã trêu ghẹo bao nhiêu cô nàng rồi hả, tại sao khắp nơi đều có người yêu mến anh.”
Hình Nhất Phàm có chút vô tội trừng mắt nhìn: “Anh nào có!”
Bạch Hạ nhìn dưới ánh đèn, khuôn mặt tuần tú cùng hơi thở lạnh lùng cao quý của Hình Nhất Phàm, tuy rằng ánh mắt dịu dàng bắt lực, nhưng anh thực sự là một người đàn ông khiến cho phụ nữ gục ngã.
Bạch Hạ không khỏi ngây dại đi mấy giây, đưa tay ra ôm chặt lấy eo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong vòng tay anh, cô thì thầm: “Hình Nhất Phàm, nếu như có một ngày, anh gặp được một người xinh hơn em, giỏi giang hơn em, anh sẽ thay lòng đổi dạ sao?”
Bạch Hạ thực sự cảm thấy có chút bất an, cảm giác anh quá chói mắt, cô không xứng.
Hình Nhất Phàm cúi đầu hôn lên tóc cô: “Đồ ngốc, em đang nghĩ gì vậy? Làm sao anh có thể thay lòng đổi dạ được!”
“Vậy nếu như anh thay đổi thì sao?”
Bạch Hạ ngẳng đầu hỏi.
“Sẽ không, em là người phụ nữ duy nhát anh động tâm.”
Hình Nhất Phàm chắc chắn rằng anh đã nhìn thấy bao nhiêu cô gái xinh đẹp và nổi bật từ trong nước đến ngoài nước, nhưng anh tháy chỉ có cô gái này là xông được vào trong thế giới của anh, khóa chặt trái tim anh lại.
Bạch Hạ chớp mắt hỏi như một đứa trẻ: “Có thật không?”
“Ừm! Nếu không, anh thề độc nhé!”
Hình Nhất Phàm trầm tháp lên tiếng.
Bạch Hạ lập tức che lấy môi mỏng của anh: “Không muốn, không cho phép thề, em tin tưởng anh mà.”
Hình Nhất Phàm cong môi cười, môi mỏng hôn lên lòng bàn tay cô, Bạch Hạ xấu hỗ rút tay.
Mấy cô gái bên cạnh vừa nhìn thấy cảnh này, thật sự cảm thấy Bạch Hạ đang câu dẫn anh, một cô gái như vậy cũng xứng ở bên cạnh Hình Nhất Phàm sao?
*Thật ghê tởm.”
Ba cô gái cùng lúc nghĩ.
“Chúng ta đi vòng vòng một chút, kiếm Thiên Thần.”
Hình Nhất Phàm nắm tay cô và đưa cô đi nhìn xung quanh.
Tâm trạng của Lam Thiên Thần chán nản, anh đang ngồi trên ghế sofa uống rượu, không phải rượu đỏ mà là rượu mạnh anh vừa mang tới.
Diệp Tiêu ngồi bên cạnh anh, cô ta không biết Hình Nhất Phàm cũng đến đây, cô ta chỉ không muốn bồi ba mình gặp doanh nhân kia, cô ta ngồi đây đá đá chân, rất nhàm chán.
Đột nhiên, ánh mắt của Diệp Tiêu nhìn thấy một bóng người giống như bóng trăng sáng ngần đang đến gần, cô ta tưởng mình đã nhìn nhằm, chớp mắt nhanh, mới nhận ra đó là Hình Nhất Phàm.
Nhưng sau đó cô ta phát giác Hình Nhất Phàm đang ôm một cô gái trong tay, nếu không phải là Bạch Hạ thì là ai?
Diệp Tiêu vội vàng lay Thiên Thần đang ở bên cạnh, kích động nói: “Thiên Thần, Hình Nhất Phàm đến.”
“Anh Nhất Phàm!”