TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người Rồi
Chương 1975

Đồ ăn mà Lam Thiên Thần vừa mua về hôm nay rất tươi, anh lấy những thứ cần thiết đi vào bếp chuẩn bị. Bùi Nguyệt Hoàng ngây người nhìn chăm chú người đàn ông đang đi vào bếp. Thực ra, cô lớn chừng này, chuyện gì cũng đã từng làm, nhưng lại không biết nấu ăn. Đối với cô, nấu ăn là một việc rất lãng phí thời gian, cô không rãnh, cũng không muốn học làm loại việc này.

 

Vì vậy, cô vẫn luôn không biết chăm sóc bản thân, hơn nữa cô cũng không thiếu tiền để ra ngoài ăn, chỉ là ăn đồ ăn bên ngoài nhiều rồi, đến cùng cô vẫn sẽ nhớ đến mùi vị của bữa cơm nhà.

 

Bùi Nguyệt Hoàng đứng dậy, đi đến trước cửa phòng bếp, nhìn thấy Lam Thiên Thần đang ở trong rửa rau, cô tò mò quan sát.

 

“Tay nghề nấu ăn của cậu như thế nào?” Bùi Nguyệt Hoàng tò mò hỏi.

 

“Em thử xong thì biết ngay mà.” Lam Thiên Thần đang nghiêm túc rửa thức ăn.

 

Bùi Nguyệt Hoàng ngắm nhìn góc nghiêng của anh, tuy mặc quần áo giản dị nhưng vẫn có khí chất sạch sẽ của mắy cậu trai trẻ.

 

Cô không kiềm được ngắm anh đến nỗi ngây người, có phải là càng già đi sẽ càng thích đàn ông trẻ tuổi không?

 

Lam Thiên Thần quay lại nhìn cô: “Tôi có đẹp trai không?”

 

Bùi Nguyệt Hoàng không ngờ nhìn trộm lại còn bị anh bắt tại trận, cô không ngượng ngùng xấu hổ như một cô thiếu nữ mà chỉ nheo mắt cười nói: “Khá đẹp trai đáy!”

 

Đôi môi mỏng của Lam Thiên Thần hơi cong lên, đứng thẳng dậy, đi về phía cô.

 

Bùi Nguyệt Hoàng không biết anh định làm gì, nhưng nhìn thấy thân hình cao lớn của anh ngày càng áp sát vào mình, cô nhanh chóng lùi lại, thắt lưng chạm phải đảo bếp ở sau lưng rồi, nhưng Lam Thiên Thần vẫn cứ tiền lại gần.

 

Cơ thể người đàn ông gần như áp sát vào cô, nhịp tim của cô đập càng lúc càng nhanh, thậm chí cô còn có chút mong đợi. Ngay khi cô nghĩ anh sẽ làm gì đó, Lam Thiên Thần vươn tay lấy ra một rổ rau nhỏ bên cạnh cô.

 

Bùi Nguyệt Hoàng đỏ bừng mặt lên, hóa ra là cô chắn mắt đường anh lấy rổ.

 

“Tôi chỉ là lấy rổ thôi, em nghĩ tôi muốn làm gì hửm?” Lam Thiên Thần không khỏi trêu ghẹo cô một câu.

 

Bủi Nguyệt Hoàng thẹn quá hoá giận, tức tối nói: “Không cói”

 

“Em đỏ mặt rồi kìa.”

 

“Làm gì có chứ?” Bùi Nguyệt Hoàng không chịu thừa nhận.

 

*Đỏ mặt thật rồi này, dễ thương thật.” Lam Thiên Thần cười, trêu chọc cô.

 

Bùi Nguyệt Hoàng ngượng ngùng sờ sờ mặt: “Vậy tôi ở bên ngoài đợi cậu.”

 

Lam Thiên Thần mỉm cười nhìn cô đi ra ngoài, sau đó lại nghiêm túc bắt đầu nấu ăn.

 

Bùi Nguyệt Hoàng bước ra ngoài cửa, gió lạnh thổi qua khiến tâm trạng cô bình tĩnh hơn, vừa rồi thật xáu hổ, cho dù anh thật sự làm gì cô, trong lòng cô lúc đó cũng không có chút phản kháng nào mà ngược lại còn có chút mong đợi.

 

Chuyện này là sao vậy? Chẳng lẽ cô thực sự trống trải đến mức này sao? Có lúc, đối với một người đàn ông, có lẽ chỉ cần đạt được đến đỉnh cao sự nghiệp thì đã có cảm giác thành công, nhưng đối với cô, thành công trong sự nghiệp chỉ là một phần, mà sâu trong lòng cô rốt cuộc vẫn giống như bao người phụ nữ khác, khao khát có được một tình yêu đẹp, muốn có một người đàn ông chiều chuộng yêu thương. Có điều những năm gần đây, cô vẫn chưa tìm thấy, nên cô phải tự chiều chuộng bản thân, tự yêu lấy chính mình.

 

Nghe thấy âm thanh phát ra trong phòng bếp, Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi quay đầu nhìn sang, nhìn thấy một bóng người cao gầy đang bận rộn sau ô cửa kính, trong giây phút này, trái tim cô như đã tìm được điểm dừng chân, cho phép cô an tâm nghỉ ngơi.

 

Mười lăm phút sau, Lam Thiên Thần bưng ra hai tô mì thanh đạm nhưng không mắt đi mùi hương thơm ngon, bên trong có rau cải, bên trên còn có hai miếng trứng chiên đẹp mắt.

 

Bùi Nguyệt Hoàng đứng bên bàn cười khen: “Không tệ nha, trông ngon quá.”

 

Lam Thiên Thần đưa đũa cho cô: “Ăn đi!”

 

Bùi Nguyệt Hoàng thực sự đã rất đói, mặc dù lần nào cũng ép mình nhịn xuống, nhưng thực ra vẫn khiến cô bị đau dạ dạy, không thường xuyên bị nhưng mỗi lần tái phát đều sẽ khiến cô cảm thấy rất khó chịu.

 

Bùi Nguyệt Hoàng gắp từng đũa mì đưa vào miệng, cảm thấy vô cùng thỏa mãn thở dài nói: “Ngon thật! Cậu giỏi quá đi.”

 

Lam Thiên Thần nghe vậy thì trong lòng vô cùng thoả mãn, chỉ cần nhận được lời khen ngợi như vậy từ cô, mọi thứ anh làm đều đáng giá.

 

Kể cả việc mua căn biệt thự này và đợi cô đến khuya như: vậy.

 

Đọc truyện chữ Full