“Tôi có nói vớ vẫn hay không thì ông tự mình đi xét nghiệm ADN sẽ biết thôi. Có phải mặt mũi của đứa con không hề giống ông chút nào không?”
“Rốt cuộc anh là ai hả? Mục đích của anh là gì?”
Trần Bằng lập tức đáp: “Hồ Thắng từng đắc tội với tôi, tôi đã điều tra anh ta, vô tình phát hiện ra bí mật lớn giữa anh ta và vợ anh. Tôi không cần anh phải mang ơn tôi, tôi chỉ nghĩ rằng anh nên biết chuyện này. Tạm biệt.”
Nói xong Trần Bằng lập tức cúp máy.
Bạch Thế Trạch vô cùng sửng sốt, ông ta lập tức nói với tài xế đang chuẩn bị rẽ vào cao tốc: “Quay lại đi, lập tức.
quay lại cho tôi.”
“Ông chủ, không phải chúng ta đi đàm phán sao?”
“Đưa tôi về nhà.” Trong đầu Bạch Thế Trạch bắt đầu nhớ tới gương mặt của hai đứa bé. Vừa rồi người lạ kia nhắc.
tới Hồ Thắng khiến ông cũng liên tưởng tới gương mặt của Hồ Thắng.
Ông lấy điện thoại di động ra, mở tắm hình chụp Hồ Thắng mà lần trước ông lưu lại ra. Tắm hình đó chụp chân dung, nhìn rất rõ ngũ quan trên gương mặt.
Bạch Thế Trạch nhìn kỹ bức ảnh của Hồ Thắng, tim đập rất nhanh. Nhớ lại đường nét ngũ quan, đôi lông mày tam giác, gò má cao và gương mặt chữ điền của cậu con trai Bạch Vinh, quả nhiên giống Hồ Thắng tới bảy phần.
Ông lại lấy hình của con gái mình ra xem, trong đầu trống rỗng.
Tại sao lại giống Hồ Thắng đến vậy chứ? Tại sao hai đứa con của ôngta lại trông giống tên khốn Hồ Thắng đến vậy?
Trong đầu ông nảy ra một suy đoán như sét đánh, trong lòng vô cùng đau đón.
Con trai sao? Con trai mà ông nuôi lại không phải con ruột của ông? Ông đang nuôi con cho nhân tình của Diệp Giai Mị sao? Lại còn nuôi những hai đứa? Bạch Thế Trạch phát điên lên, Diệp Giai Mi dám lừa ông như vậy sao. Năm đó chính vì bà ta đưa một đứa bé trai đến nên ông mới đưa bà ta về nhà chu cấp mọi thứ. Bạch Thế Trạch còn nhớ, khi ông bế con trai trên tay, ông đã tự hào như thế nào.
Ông a còn nghĩ rằng nhà họ Bạch có người nói dõi rồi.
Nhưng bây giờ, đời sau của nhà họ Bạch chỉ có đứa con gái của ông với vợ trước – Bạch Hạ mà thôi.
“AI Không thể nào? Không thể nào? Tại sao lại như vậy.
chứ?” Bạch Thế Trạch đau khổ gào lên.
“Ông chủ, ông không sao chứ?”
“Đưa tôi về nhà ngay, ngay lập tức.” Bạch Thế Trạch gào lên như thể phát điên.
Ở ngân hàng, Diệp Giai Mị đang ngồi trước quầy giao dịch. Khi nghe bà ta muốn chuyển khoản 3 triệu tới tài khoản khác, Diệp Giai Mị lập tức được nhân viên phục vụ tận tình.
Diệp Giai Mị thích nhất là cảm giác được người khác xem như phu nhân giàu có, như thế mới phù hợp với bà ta nhất.
“Bạch phu nhân, xin hỏi bà có cần chuyên viên quản lý tài sản không? Chúng tôi có chuyên gia chuyên nghiệp có thể tìm hiểu về vấn đề này với bà.”
“Để lần sau đi! Khi nào tôi có thời gian sẽ tính tới chuyện này sau. hiện giờ tôi khá bận rộn.” Diệp Giai Mị nhận lại chứng minh dân dân và thẻ ngân hàng rồi bước ra khỏi ngân hàng. Bà ta lấy điện thoại di động ra gọi cho Hồ Thắng, gương mặt lộ rõ vẻ âm hiểm: “Em đã chuyền tiền cho anh rồi, tốt nhất là anh xử lý Bạch Hạ cho nhanh. Em không cần biết anh dùng thủ đoạn gì, nhưng nhất định phải diệt trừ nó cho em. Nếu không, con của chúng ta sẽ gặp nguy hiểm đấy.”
“Có số tiền đó, anh sẽ làm xong chuyện này nhanh thôi.
Hồ Thắng đáp.
“Em đã giao toàn bộ những gì tôi có cho anh rồi, anh đừng để tôi phải thất vọng đáy.” Diệp Giai Mị nói xong thì cúp điện thoại. Bà ta suy nghĩ một chút, mặc dù trong thẻ của bà ta không còn nhiều tiền nhưng bà ta vẫn muốn tới cửa hàng thời trang dạo một vòng.
Bạch Thế Trạch về tới nhà thì chẳng tháy Diệp Giai Mị đâu cả. Đột nhiên ông nghĩ tới một chuyện, để kiểm tra xem hai đứa bé có phải con của ông hay không thì tốt nhất nên xét nghiệm ADN.
Bạch Thế Trạch ra khỏi nhà, nói với tài xế: “Tới trường trung học gần đây.”
Ông muốn đứa con gái Bạch Oánh đi thử máu. Bạch Thế Trạch cứ thế xông vào phòng học, gọi Bạch Oánh đang ngồi trong lớp ra ngoài.