Bạch Hạ múc cho ba một bát cháo, từ tối qua đến bây giờ, Bạch Thế Trạch cũng chưa ăn cái gì, cho dù ông không có chút khẩu vị gì hết, nhưng cơ thể cũng không thể chịu được, uống quá nhiều rượu, nếu như không có gì lót dạ, thì dạ dày cũng đã co rút từng cơn.
Uống máy ngụm cháo, ông liền cảm giác toàn thân ám áp. Đọc tại truyen.one khích lệ nhóm nhé cả nhà! Chúc cả nhà vui khỏe!
Tối hôm qua Bạch Thế Trạch qua cũng đã nghĩ rõ ràng rồi, ông thành toàn cho Diệp Giai Mị cùng Hồ Thắng, bởi vì từ lâu ông đã không có tình cảm gì với Diệp Giai Mị buông tay cho bà ta cũng coi như là giải thoát cho bản thân, sống lại một lần nữa.
“Hạ Hạ, ba muốn bán căn biệt thự này đi, rồi mua một căn ở nơi khác, ở đây có quá nhiều chuyện mà ba không muốn nhớ lại.” Bạch Thế Trạch thở dài.
“Ba, ba nên làm như vậy.” Bạch Hạ tán thành.
“Ba sẽ chọn một căn chung cư gần khu chung cư mini của bọn con, sau này có chuyện gì, ba ở gần, cũng có thể giúp đỡ hai đứa.” Lúc này Bạch Thế Trạch, trong lòng chỉ tràn đầy áy náy với Bạch Hạ, hai đứa bé kia, ông cho rằng những năm này ông chưa từng bạc đãi bọn họ. Vậy nên cuộc sống sau này của bọn họ, ông cũng không muốn quan tâm nữa.
“Ba, ba cũng đừng nghĩ nhiều nữa, nếu như tim của Diệp Giai Mị không còn ở đây, thì có giữ cũng không có tác dụng gì đâu, ba để cho bà ta đi đi!” Bạch Hạ khuyên.
Đột nhiên, Bạch Thế Trạch ngẳng đầu nhìn về phía Hình Nhất Phàm, ông tò mò hỏi: “Nhất Phàm, cháu có biết Hình Liệt Hàn chủ tịch tập đoàn Hình thị không?”
Hình Nhất Phàm nở nụ cười: “Anh ấy là anh trai của cháu.”
Trong ánh mắt của Bạch Thế Trạch vẫn hiện lên vẻ vừa vui mừng vừa sợ hãi: “Thì ra cháu là nhị thiếu gia của tập đoàn Hình thị! Hạ Hạ thật có phúc!”
Vừa rồi Bạch Thế Trạch đột nhiên nghĩ đến Hình Nhát Phàm cũng họ Hình, chỉ là tùy ý hỏi một câu, không ngờ, câu trả lời lại khiến trong lòng ông có chút vui mừng.
Gương mặt xinh đẹp Bạch Hạ hơi đỏ: “Ba, sổ hộ khẩu đang ở chỗ ba à?”
Bạch Thế Trạch liền hiểu, cuối cùng trên gương mặt ảm đạm của ông cũng hiện lên nét cười: “Hai đứa muốn kết hôn à?”
“Bọn cháu dự định đi đăng ký trước, sau đó mới chuẩn bị làm lễ cưới, chuyện hôn lễ không thể nóng vội được, cháu muốn cho cô ấy một hôn lễ khó quên.” Ánh mắt thâm tình của Hình Nhất Phàm nhìn về phía cô.
Bạch Hạ hơi xấu hổ nhìn anh, cũng gật đầu đồng ý: “ml Chuyện hôn lễ không vội.”
Bạch Thế Trạch cũng rất vui vẻ, Hình Nhất Phàm làm như vậy, cũng là một hành động chịu trách nghiệm với con gái ông, đăng ký kết hôn rồi, hai đứa chính thức là vợ chồng.
“Được rồi, để ba tìm xem, những thứ này vẫn luôn do Diệp Giai Mị cất giữ, chắc là ở trong nhà.” Bạch Thế Trạch nói.
Trong một khách sạn gần đó, sau khi Diệp Giai Mị nghĩ đi nghĩ lại, bà ta vẫn không tìm thấy Bạch Vinh, bà ta kêu Hồ Thắng đi tìm, thế nhưng, Hồ Thắng không hiểu Bạch Vinh, nên không biết tìm như thế nào.
Diệp Giai Mị vẫn mặt dạn mày dạn đến tìm Bạch Thế Trạch.
Bạch Thế Trạch đã ăn xong cơm trưa, Diệp Giai Mị còn giữ chìa khoá, bà ta liền trực tiếp mở cửa mang Bạch Oánh vào.
Bạch Hạ đang mang túi rác đi ra, nhìn thấy mẹ con Diệp Giai Mị đi vào liền sững người.
Bạch Hạ trừng mắt nhìn người phụ nữ đã làm tổn thương ba cô, trong mắt tràn đầy lửa giận: “Bà vẫn còn mặt mũi quay về nhà tôi ư?”
Trước đây Diệp Giai Mi là người đã quen thói ngang ngược, lúc này, nhìn thấy Bạch Hạ, mặt bà ta lúc xanh lúc đỏ, quẫn bách nói: “Tôi đến tìm ba cô.”
“Bà vẫn còn mặt mũi tìm ba tôi? Nửa đời của ba tôi đều bị bà hủy rồi, bà còn muốn như thế nào nữa? Bây giờ ba tôi không muốn gặp bà.” Ánh mắt Bạch Hạ lạnh lùng nhìn bà ta.
Diệp Giai Mị có chút nói không ra lời, nhìn Bạch Hạ, bà ta làm chủ cái nhà này nửa đời người rồi, trước kia Bạch Hạ chỉ có thể chịu sự khi nhục từ bà ta, nhưng bây giờ thì ngược lại.
“Bạch Hạ, Bạch Vinh con trai tôi mắt tích rồi, cô có thể cầu xin ba cô tìm nó giúp tôi được không, nó là con trai tôi, tôi không thể để nó xảy ra chuyện được.” Diệp Giai Mị đành phải giả vờ đáng thương, mong có được sự đồng tình từ cô.
Bạch Hạ cũng không phải là người dễ bị máy lời nói làm lung lay như vậy, tất cả những gì Diệp Giai Mị đang phải gánh chịu, là bà ta xứng đáng.
“Tìm người bà có thể báo cảnh sát, bà đến tìm ba tôi làm gì?”
“Bạch Hạ cô… sao cô có thể vô tình như vậy, tốt xấu gì thì tôi vẫn là vợ của ba cô, chúng tôi chưa ly hôn, cô không được phép đối xử với tôi như vậy.” Diệp Giai Mị lộ ra bộ mặt giả dối của mình, bà ta vẫn còn muốn chiếm một vị trí trong cái nhà này. Bạch Hạ cười lạnh: “Quên nói cho bà biết, Nhất Phàm là luật sư, tôi nghĩ anh ấy có thể xem xét một chút về những số tiền mà bà đã lấy của ba tôi trong những năm này, để cho bà ra đi không một xu dính túi, thậm chí còn phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho ba tôi, à phải rồi còn thêm cả tội ngoại tình nữa.”