TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người Rồi
Chương 2072

Bởi vì vợ anh hi vọng con gái trong tương lai sẽ là một quý cô đa tài đa nghệ.

 

Nhưng yêu cầu của Hình Liệt Hàn đối với con gái khoan dung hon, chỉ cần cô bé có lớn lên vui vẻ là được, thậm chí anh đã mở sẵn đường trong tương lai cho nó rồi, thứ anh muốn dạy cho nó là làm thế nào để bảo vệ bản thân trong xã hội phức tạp này.

 

Ở điểm này, Hình Liệt Hàn cũng tôn trọng quan điểm của vợ anh, nên trên phương diện giáo dục con gái như này, đều là Đường Tư Vũ làm chủ. Điều này cũng khiến anh luôn nhận được điện thoại đáng thương của con gái.

 

“Con… con không luyện đàn.” Lúc nói đến lỗi sai của bản thân, giọng của Hình Vũ Điềm chột dạ vài phần, nhưng rất nhanh cô bé lại tiếp tục tố cáo: “Mami nói, cô mới đến nhà ăn cơm, cũng không cho con lên bàn ăn, như vậy con sẽ đói lắm.”

 

Cô bé rất biết nghĩ cho cái bụng nhỏ của mình.

 

Lúc này Đường Tư Vũ đứng ở cửa, khoanh tay nhìn con gái đang lén gọi cho ba tố cáo sau lưng cô, cô vừa bắt lực vừa bị sự đáng yêu của con gái làm cho dở khóc dở cười.

 

*Ngoan, vậy con đi luyện đàn một lúc đi, ba sẽ về nhanh thôi, con và mẹ thương lượng một chút, chỉ cần con luyện đàn nửa tiếng, mẹ sẽ để cho con ăn cơm cùng cô mới có được không?”

 

Hình Vũ Điềm có chút đáng thương chỉ đành vâng một tiếng: “Được ạI”

 

“Daddy, vậy bao giờ ba về, con nhớ ba lắm! Ba nhanh về có được không?” Cô bé bụm miệng nói.

 

Hình Liệt Hàn nghiêm túc nhìn đồng hồ, tính toán thời gian nói: “Khoảng một tiếng nữa ba về! Ngoan, ở nhà nghe lời mẹ.”

 

“Nhưng con nhớ ba mà!” Cô bé ôm điện thoại không muốn cúp máy.

 

Đường Tư Vũ đằng sau không khỏi hừ thầm, chồng cô từ sáng đến tối nuông chiều con bé dính người này, giờ thì biết bản lĩnh dính người của nó rồi chứ.

 

*“Ngoan, ba sẽ họp xong nhanh để về nhà với con!” Hình Liệt Hàn cực kỳ nhẫn nại dỗ cô bé.

 

“Vâng! Con sẽ ngoan mà, daddy, ba không được nói cho mami là con gọi điện cho ba đấy nhá!” Cô bé còn muốn duy trì hình tượng ở trước mặt mami.

 

“Được! Ba nhất định sẽ không nói với mẹ.” Hình Liệt Hàn đồng ý.

 

Đường Tư Vũ đứng ở cửa, nhịn cười lùi về sau, nghe thấy.

 

cô bé vẫn lưu luyến không rời, nói thêm vài câu nữa mới chịu tắt máy.

 

Cô ở bên ngoài đợi một lúc, thấy con gái đang ngồi ngoan ngoãn bên cạnh đàn, đôi bàn tay nhỏ bé đánh đàn, không tình nguyện chu cái miệng nhỏ ngồi luyện đàn. Đường Tư Vũ lập tức tán thưởng một câu: “Điềm Điềm ngoan như: vậy! Giỏi quá.”

 

Nói xong, cô hôn lên cái đầu nhỏ của cô bé, không làm phiền nó nữa, cô đi đến cạnh sofa cầm một quyển sách xem.

 

Trên đường đến Hình gia, Bạch Hạ có chút căng thẳng, cho dù từng gặp qua ba mẹ chồng tương lai, nhưng vẫn có một loại căng thẳng nói không lên lời.

 

Hình Nhất Phàm nói: “Sắp đến nơi rồi!”

 

Chiếc xe SUV của Hình Nhất Phàm lái vào một khu biệt thự tư nhân theo phong cách Trung Quốc của một gia đình giàu có, đây là một biệt thự có khu vườn rộng lớn, tường cao bao quanh tạo thành một ngoại hình vô cùng nguy nga và tráng lệ.

 

Bạch Hạ nhìn căn biệt thự rộng lớn này vừa không mắt đi sự khí phách, lại còn mang theo nét tao nhã của Trung Hoa, đối với tiền tài quyền thế Hình gia lại có thêm hiểu biết mới, có thể có biệt thự như này trong vị trí trung tâm thành phố, chắc chắn không phải chuyện chỉ có tiền mới làm được.

 

Chiếc xe SUV của Hình Nhất Phàm dừng lại bên cạnh bãi đỗ xe, Tưởng Lam đứng chờ trong phòng khách đi ra, bà mỉm cười nhìn con trai và con dâu tương lai từ trên xe bước xuống.

 

Bạch Hạ bắt luận là tướng mạo hay tính cách, đều là kiểu mà Tưởng Lam yêu thích, dịu dàng điềm tĩnh, vừa nhìn là biết rất thích hợp làm vợ.

 

Hơn nữa, Tưởng Lam đối với mắt nhìn người của con trai cũng vô cùng tin tưởng, người vợ mà anh chọn tuyệt đối rất tốt.

 

“Bác gái!” Bạch Hạ vẫy tay chào bà đầu tiên, có chút xáu hỗ vuốt mái tóc dài.

 

“Hạ Hạ, nào, mau vào trong nhà ngồi, Nhất Phàm, mau tiếp đón Hạ Hạ đi!” Tưởng Lam trực tiếp thân thiết gọi, tiền lên nắm tay cô.

 

Bạch Hạ có chút được sủng mà sợ, còn Hình Nhát Phàm đằng sau, từ trong cốp xe lấy ra hai hộp đồ chơi, mỉm cười đi theo.

 

Ở trên phòng đàn tầng ba, Đường Tư Vũ nghe thấy tiếng xe dưới tầng, cô nhìn về phía cửa sổ, mà lúc này, cô bé luyện tập đã có chút tiền bộ.

 

*Mami, có phải là chú về rồi không ạ?” Tai của cô bé cũng rất nhạy.

 

Đọc truyện chữ Full