Chương 2154:
Tại thời điểm Lam Thiên Thần cùng Dương Điềm Điềm trao đổi, Triệu Đống trốn ở bên cạnh một cây cột phía sau, cầm điện thoại di động chụp lại máy bức, bức hình chụp nửa dựa vào ngực anh, là Dương Điềm Điềm cố ý bám vào bờ vai của anh.
Đôi khi những bức ảnh tĩnh có thể đánh lừa thị giác rất nhiều, rõ ràng chẳng có cái gì giữa hai người, một khi hiện ra trong ảnh tĩnh, phảng phát như là từ không nói có.
Mà Triệu Đống nhìn thấy Lam Thiên Thần rời đi, anh ta cúi đầu, liếc nhìn ảnh chụp vừa rồi, Triệu Đống vô cùng hài lòng cong môi, có chút đắc ý, anh ta đương nhiên sẽ không chỉ làm chuyện trước mặt này, anh ta muốn diễn một vở kịch, hơn nữa, còn là một vở kịch sống động.
Anh ta hiện tại cũng không gấp đem những hình này cho Bùi Nguyệt Hoàng, anh ta cất điện thoại di động, Dương Điềm Điềm lập tức đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Triệu tổng, tôi biểu? hiện vẫn ổn chứ?”
“Tạm được, nước hoa cùng tóc có đưa đến trên người của cậu ta hay không”
“Có! Nước hoa vẫy vào trên vạt áo của anh ta, mà tóc thì ở trong tây trang, néu như bạn gái của anh ta đến gần nói chuyện, nhất định sẽ phát hiện.” Dương Điềm Điềm nói rõ sự thật.
“Tốt, chúng ta đi thôi! Chờ có dịp khác, cho các người gặp lại nhau.” Triệu Đống nói xong, anh ta dẫn đầu đi về phía thang máy, mà Dương Điềm Điềm thì máy lần ngoái đầu nhìn lại, rõ ràng Lam Thiên Thần đã không ở hành lang này nữa rồi, nhưng tâm của cô ta vẫn còn ở trên người Lam Thiên Thần.
Vừa rồi lúc tới gần anh, trên người anh tỏa ra khí tức nam tính, khiến tim của cô ta đập nhanh hơn, cô ta ở trong quán bar gặp những người đàn ông khác, đều là những người không kiêng ky hút thuốc uống rượu, toàn thân hơi mùi tiền, càng chưa nói còn có mùi khác khó ngửi hơn.
Nhưng mà, vừa rồi lúc tới gần, khiến Dương Điềm Điềm khát khao với người đàn ông này, lập tức có thêm kỳ vọng mới.
Ở trong nội tâm cô ta đang mong đợi Triệu Đống cho cô ta cơ hội hẹn lần sau, cô ta hi vọng biết bao màn kịch này, phim giả diễn thật! Đến cuối cùng, cô ta khiến cho Lam Thiên Thân thích, thật là tốt biết bao.
Mỗi người phụ nữ đều có ước ao và mơ tưởng quyền lợi, ở trong lòng, ý tưởng gì cũng dám nảy lên.
Lam Thiên Thần lúc này ngồi ở trên bàn đàm phán, giữa mùi thơm của một ít cà phê, nữ trợ lý bên cạnh đi ngang qua, làm anh dường như ngửi thấy được một mùi nước hoa của phụ nữ, anh không khỏi cau mày lại, anh tưởng mùi hương của nữ trợ lý bên cạnh, nhưng lại không có hoài nghỉ đây là mùi từ vạt áo anh truyền tới.
Bùi Nguyệt Hoàng kết thúc cuộc họp thường lệ, đang không có Lam Thiên Thần lúc đó, trên người cô tỏa ra khí phách nữ chủ tịch, khi không lộ ra, dáng người cao gầy mảnh khảnh, phía trên mặc chiếc áo sơ mi trắng thiết kế đơn giản, lại vừa không giảm phong cách, phía dưới mặc chiếc váy bao mông, hợp với một đôi giày cao gót mảnh, đôi mắt đẹp sắc sảo lạnh lùng kia, vừa liếc qua, liền cho người ta một loại khí thế áp bách.
Đây chính là dáng vẻ của cô khi không có Lam Thiên Thần ở bên cạnh, nếu như Lam Thiên Thần ở đây, các công nhân viên có phúc có thể hưởng thụ được mặt khác của cô, một mặt của người phụ nữ nhỏ bé ôn nhu. Mười một giờ rưỡi trưa, Bùi Nguyệt Hoàng đã đặt xong nhà hàng, cô đang chờ Lam Thiên Thần trở về.
11h50, Lam Thiên Thần bước nhanh tiến tới, anh cũng gấp gáp trở về ăn cơm trưa với cô.
Bùi Nguyệt Hoàng nhìn thấy anh trở về, lập tức tiến đến ôm anh: “Gọi điện thoại cho em để em xuống phía dưới là được, anh lại chạy lên làm gì!”
Lam Thiên Thần ánh mắt ôn nhu đổ dồn trên mặt của cô: “Chính là muốn cùng em.”
Bùi Nguyệt Hoàng vui vẻ dán vào trong người anh, ngọt ngào cảm thụ tình yêu của anh.
Phút chốc, chóp mũi Bùi Nguyệt Hoàng ngửi thấy được một hương nước hoa vô cùng xa lạ với cô, cô không khỏi nhíu mày một cái, liền tiến tới trên người Lam Thiên Thần, bắt đầu cần thận ngửi.
Lam Thiên Thần bị bộ dáng của cô như vậy khiến cho có chút khẩn trương, anh tưởng trên người mình lây dính mùi không dễ ngửi gì.
“Làm sao vậy?” Lam Thiên Thần tò mò hỏi.
“Trên người anh tại sao có thể có mùi nước hoa lạ vậy, hơn nữa, vẫn là nước hoa phụ nữ dùng.” Bùi Nguyệt Hoàng đùa giỡn nhìn anh: “Chẳng lẽ sau lưng em làm chuyện gì có lỗi sao?”
Lam Thiên Thần không khỏi bị chọc cười: “Anh làm sao có thể có lỗi với em chứ?”
Nói xong, anh cũng ngửi ngửi ở trên người, mùi hương này trên đường không phải anh không ngửi thấy được, chỉ là như ẩn như hiện.
“Đại khái là đụng phải quần áo của người khác, nhiễm phải.” Lam Thiên Thần nghiêm túc giải thích một câu.
Bùi Nguyệt Hoàng ngửi được mùi thơm này là đến từ vạt áo tây trang của anh, trong nội tâm cô vô cùng không muốn trên người của anh dính phải mùi hương xa lạ của phụ nữ khác, đương nhiên là cô tin tưởng anh vô điều kiện, chỉ là cô không thích lúc ôm anh, ngửi được cái mùi hương này.
“Cởi tây trang ra.” Bùi Nguyệt Hoàng nói xong, ngón tay nhỏ bé của cô cởi nút buộc tây trang của anh ra.
Lam Thiên Thần cười phối hợp cô, Bùi Nguyệt Hoàng cởi xong sau, nhìn anh nói: “Đi rửa tay.”
Lam Thiên Thần cười nói: “Được, chờ anh một chút.”
Nói xong, Lam Thiên Thần xoay người đẩy cửa đi ra, Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi cầm lấy tây trang của anh lại ngửi, quả nhiên chính là nhiễm mùi nước hoa trên tây trang, ngay lúc cô đang lật áo, đột nhiên trong lớp lót tây trang của anh thấy vài sợi tóc, vừa đúng cắm ở nút áo bên cạnh.