Chương 2608:
“Đúng rồi, con bé tên là Hứa An An, mẹ ruột của Dĩ Mục.”
“Thế tại sao bọn nhỏ vẫn chưa kết hôn thế?” Một vị phu nhân khác tò mò hỏi, rõ ràng là đang hỏi về Hứa An An và Cố Thừa Tiêu.
Về chuyện này, Hồng Mỹ San cũng không giấu giếm: “Bọn nhỏ vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu. Khi nào định được ngày thì tôi chắc chắn sẽ mời các bà đến.”
Trong lòng Hứa An An không khỏi mừng như nở hoa, quả nhiên con trai chính là át chủ bài của cô ta. Cho dù đêm nay Hứa Tâm Duyệt có xinh đẹp đến máy thì cũng không thể ngăn cản việc cô ta trở thành con dâu ttương lai của nhà họ Có.
“Tiểu Mục, chúng ta đi tìm daddy của con nói chuyện có được không?” Hứa An An cười hỏi.
Ai ngờ cậu nhóc không hề để tâm cô ta nói gì, bởi vì ánh mắt của cậu nhóc cũng giống như mắt của ba cậu, đều dõi theo Hứa Tâm Duyệt. Cậu nhóc cằm một bình sữa trên tay, như một cậu nhóc mê gái nhìn chằm chằm Hứa Tâm Duyệt.
Hứa An An nhìn về hướng con trai mình đang nhìn chằm chằm, ngực tức anh ách, người mà con trai mình đang nhìn chằm chằm lại cũng là Hứa Tâm Duyệt.
“Tiểu Mục, con nhìn mẹ này.” Hứa An An độc đoán vươn tay ra chặn lại tầm mắt của cậu nhóc, không cho cậu nhóc tiếp tục nhìn cô.
Cố Dĩ Mục lúc này mới nhận ra Hứa An An đang ở bên cạnh, cậu chớp chớp đôi mắt to đen láy, lễ phép hỏi: “Dì Hứa, có chuyện gì không ạ?”
“Tiểu Mục, con đi với mẹ sang bên daddy nha?” Hứa An An cười hỏi.
*Xin lỗi dì Hứa, cháu muốn đi sang đó chào chị Tâm Duyệt.” Cố Dĩ Mục vừa dứt lời thì thân hình nhỏ bé của cậu nhóc đã lập tức xông ra khỏi bọn họ và chạy về phía Hứa Tâm Duyệt.
Hồng Mỹ San cũng rất sửng sót, vội vàng nói với Hứa An An: “An An, cháu đừng tức giận, chắc là bởi vì Tiểu Mục vẫn còn chưa quen với cháu, sau này tiếp xúc nhiều hơn là được.”
“Dạ, cháu không tức giận đâu ạ.” Hứa An An đè nén cảm xúc trong lòng, cố tỏ ra mình rất rộng lượng.
Lúc này Hứa Tâm Duyệt đang được ba mẹ giới thiệu với một cặp vợ chồng thì đột nhiên có một cái gì đó bám lấy chân cô, cô cúi đầu thì thấy cậu nhóc đang ôm lấy chân mình, cô cong môi cười, vươn tay. bế cậu bé lên. Một cậu nhóc 5 tuổi thì cũng đã khá nặng rồi “Chị Hứa Tâm Duyệt, chị chưa đi nước ngoài à? Em tưởng chị đi mắt tiêu rồi! Em nhớ chị lắm.” Cậu nhóc bày.
†ỏ tâm tình nhớ nhung của mình với cô.
Hứa Tâm Duyệt ngắn người, vội vàng làm tròn lời nói dối của mình: “Đúng vậy, chị vốn định đi nước ngoài, nhưng mà trước khi đi thì chị tìm được ba mẹ của mình, vậy nên là chị tạm thời chưa đi.”
“Vậy sau này chị không đi nữa sao?” Cố Dĩ Mục vui mừng hỏi.
Hứa Tâm Duyệt nhớ đến do lần trước mình đã hứa với Cố Thừa Tiêu nên cô bắt buộc phải nói dối cậu nhóc rằng mình phải đi nước ngoài, nhưng bây giờ, cô thực sự không muốn lừa dối nhóc nữa, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi gần đầu cười nói: “Ừm, chị không đi nữa, chị sẽ ở lại nước làm việc. “
*Yeah!” Cậu nhóc giơ hai cánh tay ngắn ngủn của mình lên hoan hô.
Cách đó không xa, người đàn ông nào đó nhìn chăm chú vào người phụ nữ đang nói chuyện với con trai mình, nhìn thấy dáng vẻ phấn khích của con trai, anh có thể đoán được họ đang nói gì.
Hứa An An đứng cách đó không xa, vẻ mặt đầy oán hận nhìn chằm chằm Hứa Tâm Duyệt, xem ra đã đến lúc phải cảnh cáo cô một chút. Mặc kệ cô là con gái của cũng không được phép cướp con trai và người đàn ông của cô ta.
Hồng Mỹ San nhìn thấu suy nghĩ của Hứa An An, để cô ta không nghĩ lung tung nên bà liền bước đên bề Có Dĩ Mục tách ra khỏi Hứa Tâm Duyệt, bà cười nhẹ quở trách: “Tiểu Mục, cháu xem, váy của chị Tâm Duyệt đẹp như vậy.
Cháu không được làm bắn nó đâu. “
Cậu nhóc nghe vậy thì nhanh chóng trở về trong lòng bà nội, Hứa Tâm Duyệt cười nói: “Không sao ạ, Dĩ Mục rất ngoan.”
Đúng lúc này, Hứa An An trên mặt mang theo nụ cười bước đến, thân thiết khoác tay Hứa Tâm Duyệt nói: “Hứa Tâm Duyệt, đi nào, chị có vài lời muốn nói với em.”
Hứa Tâm Duyệt cảm nhận được Hứa An An đang dùng lực kéo cô đi về hướng ban công, cô cũng đành phải theo cô ta sang đó.
Ban công rất ít người, cho dù có khách khứa thì khi thấy bọn họ đi đến đều mỉm cười rời đi, để lại không gian cho họ.
“Có chuyện gì sao?” Hứa Tâm Duyệt hát tay Hứa An An ra hỏi.