TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người Rồi
Chương 2625

Chương 2625:

 

“Cô còn nhớ rõ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”

 

“Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt?”

 

Hứa Tâm Duyệt cố gắng nhớ lại, thế nhưng, anh đã nói tiếp: “Không nhớ nổi? Vậy để tôi giúp cô nhớ lại, lúc ấy cô say rượu ở trong câu lạc bộ hầu hạ một đám đàn ông, cuối cùng còn chạy đến cầu tôi giúp đỡ, còn để tôi đưa cô về khách sạn.”

 

Ánh mắt của Hứa Tâm Duyệt lập tức trừng lớn, câu lạc bộ? Lần cô về nước là lần đầu tiên đi xã giao kia sao?

 

Chờ đã, người cô xin giúp đỡ là anh sao? Sao cô không nhớ được gì hết vậy?

 

“Là anh? Đêm hôm đó, là anh đã cứu tôi? Còn đưa tôi về nhà khách sạn?” Lúc này Hứa Tâm Duyệt mới hoảng hốt trong đầu còn một chút trí nhớ, thì ra người đàn ông đó là anh! Cô chỉ loáng thoáng nhớ được là một người đàn ông cao lớn trông cũng không đến nỗi nào.

 

“Đúng, ngày đó là do tôi mạo phạm anh, nhưng tôi cùng không còn cách nào khác! Tôi phải tìm công ty người mẫu đổi một tốp người mẫu khác, những người đó bắt tôi uống rượu, tôi lại không biết uống, cảm ơn anh đã đưa tôi về khách sạn.” Hứa Tâm Duyệt cảm kích nói.

 

“Cô tốt nhất nên giấu thân phận trước kia của cô cho thật tốt, đừng để ba mẹ cô biết được, néu không sẽ khiến cho.

 

bọn họ đau lòng đấy, còn nữa, một đêm của cô bao nhiêu tiền?” Người đàn ông lạnh lùng câu môi hỏi.

 

Hứa Tâm Duyệt vỗn chưa kịp phản ứng lại: “Cái gì? Cái gì một đêm bao nhiêu tiền?”

 

“Đừng giả vờ nữa, tối đó tôi đưa cô về khách sạn, chính mắt tôi nhìn thấy cô bị hai người đàn ông nước ngoài dìu vào trong.” Có Thừa Tiêu không muốn cô chối cãi.

 

Hứa Tâm Duyệt đầu tiên là ngơ mắt máy giây, sau đó mới phản ứng lại, trong đầu ầm một tiếng, người đàn ông này hiểu nhầm cô như thế nào rồi vậy? Lẽ nào anh nghĩ rằng cô là người trong ngành hay sao?

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Tâm Duyệt đỏ bừng lên, trong đầu ầm vang máy tiếng, người đàn ông này sao lại có trí tưởng tượng như vậy chứ, vậy mà lại nghĩ rằng công việc trước đây của cô là bán thân? Cho dù cô có nghèo có không có tiền đến mức nào đi nữa, thì cũng không thể nào đi làm loại chuyện bán thân như thế này chứt Hứa Tâm Duyệt hít mạnh một hơi, có chút tức giận hét lên một tiếng: “Dừng xe, dừng xe ở bên đường.”

 

Cố Thừa Tiêu quay đầu nhìn cô một cái, liền nhìn thấy cô tức giận trừng mắt nhìn anh, anh đánh tay lái, dừng xe ở bên đường.

 

Xe của anh vừa dừng lại, ngực của Hứa Tâm Duyệt phập phồng không ngừng, đây là biểu hiện rõ ràng của việc bị tức điên lên, trừng mắt nhìn anh nói: “Cố Thừa Tiêu, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi bán thân rồi hả? Anh nói rõ ràng cho tôi.”

 

Cố Thừa Tiêu híp mắt, vô cùng có lực chứng minh nói: “Tối hôm đó, chính mắt tôi nhìn thấy cô bị hai người đàn ông nước ngoài dìu vào trong khách sạn.”

 

Hứa Tâm Duyệt đúng là muốn cười, nhưng điều khiến cô tức giận là, người đàn ông này lại nghĩ cô là người như Vậy.

 

Có Thừa Tiêu một tay lười biếng đặt ở trên tay lái, một tay để trên đầu gối, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, lúc này, anh đang chờ gì. Hứa Tâm Duyệt hít sâu một hơi nói: “Được, vậy tôi nói với anh, hai người nước ngoài ấy là ai, bọn họ là đồng nghiệp trong nhóm của tôi, là nhà thiết kế cũng tham gia buổi biểu diễn thời trang trong nước với tôi, hôm đó, cả nhóm tôi đều ở trong khách sạn, lúc tôi về khách sạn vừa hay gặp được bọn họ, bọn họ giúp dìu tôi vào trong, thế được chưa?”

 

Hứa Tâm Duyệt giải thích một lần còn chưa đủ, thậm chí cô còn muốn giải thích càng nhiều hơn, nhưng trong lòng cô càng cảm tháy thát vọng, người đàn ông này vậy mà lại nghĩ cô là người như vậy.

 

Đáy mắt Cố Thừa Tiêu hiện lên ý cười, anh mân môi mỏng nói: “Ò, thì ra là đồng nghiệp của cô, vậy tôi hiểu nhầm cô rồi.”

 

“Xin lỗi tôi.” Hứa Tâm Duyệt tức giận yêu cầu nói.

 

“Thật xin lỗi.” Cố Thừa Tiêu rất tích cực xin lỗi cô, bởi vì trong đáy lòng anh, càng vui khi nghe lời giải thích này, ít nhất cô đã giải thích rồi, mà lại còn nghiêm túc như vậy.

 

Mà anh cũng tin cô.

 

“Không phải từ lúc quen tôi đến bây giờ, anh đều nghĩ rằng tôi là loại người như vậy đấy chứ?” Nội tâm Hứa Tâm Duyệt có một loại cảm giác sụp đổ, thì ra trong mắt anh, cô bị khoác lên thân phận đó lâu như thế, chét tiệt, đúng là tức giận mà!

 

Khóe miệng Cố Thừa Tiêu nhẹ nhàng nâng lên, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

 

“Anh…” Hứa Tâm Duyệt tức giận đến giơ chân, khuôn mặt tiếp tục đỏ lên, giống như có một loại cảm giác bị người khác xem nhẹ vậy.

Đọc truyện chữ Full