Lăng Mặc đã biết rất rõ ràng dáng người của mèo hoang nhỏ Hạ An Nhiên, nhưng trực tiếp nhìn thấy như vậy, vẫn vô cùng chấn động.
Ngược lại Hạ An Nhiên đầu óc vô cùng mông lung, tốc độ nhanh chóng ngồi xổm xuống bồn tắm nhặt lấy khăn tắm che cơ thể của mình, quát Lăng Mặc “ Không được nhìn, mau nhắm mắt lại
Hạ An Nhiên tức giận quả, thật tùy tiện
Đôi mắt luôn lạnh lùng và u ám của Lăng Mặc lóe lên tia lửa như thiêu đốt, “Cô là vợ tôi, nhìn một chút thì sao nào? Mặt cô sẽ sưng đỏ hơn sao?”
Hạ An Nhiên “...
Trên đời sao lại có kẻ mất trí bệnh hoạn như Lăng Mặc tồn tại cơ chứ! May miệng của anh ta lại được không! Cả đời này đừng để anh ta nói nói chuyện! Hạ An Nhiên trùm khăn tắm, chạy vào phòng tắm trong xấu hổ
Một lúc sau, Hạ An Nhiên trong bộ đồ ngủ bước ra, cô còn chưa chỉ trách Lăng Mộ không biết xấu hổ, anh đã lên tiếng trước.
"Vừa rồi, cô định dụ dỗ tôi sao?"
Lăng Mặc nhìn chằm chằm Hạ An Nhiên từ trên xuống dưới nói với giọng điệu đánh giá “Cô lấy đâu ra dũng khí?”
Hạ An Nhiên không nghĩ đã bị anh ta nhìn thấy tất cả rồi lại còn giở giọng đó
Ahhhhh! Cô muốn giết chết kẻ mất trí bệnh hoạn này!
Chỉ một giây trước khi Hạ An Nhiên phát điên và muốn bóp cổ kẻ mất trí này, Lăng Mặc lạnh lùng hỏi: " Ai đã gọi và làm cho cô khó chịu như vậy?"
Hạ An Nhiên vẫn đang choáng váng, trong tiềm thức trả lời: “Ba tôi gọi điện thoại bảo tôi ngày mai về ăn cơm.
Lăng Mặc: “Chính là người đàn ông đã đem xung hỷ một kẻ vô dụng như cô cho tôi?"
Hạ An Nhiên để ý và nhận ra ý nói của Lăng Mặc, nói thì cũng có vẻ đúng đó chứ.
Hạ An Nhiên nhất thời quên mất là mình nên tức giận với câu nói đầy tính sỉ nhục của anh, bàn bạc với Lăng Mặc: "Ngày mai tôi muốn đến Hạ gia 1 chuyến"
Mặc dù không biết mục đích của Hạ Đức Hải là gì, nhưng bấy giờ cô ấy muốn cắt đứt mối quan hệ cha con này.
Lăng Mặc híp mắt nhìn chằm chằm cô.
Hạ An Nhiên vội cam đoan: "Tôi tuyệt đối sẽ không chạy trốn, nếu anh không tin tôi, anh có thể cử người của anh cùng tôi đi Hạ gia để canh chừng tôi.
Nếu tôi có ý định bỏ trốn, hãy đánh gãy chân tôi”
Lăng Mặc đáp lại một cách rõ ràng " Được"
Hạ An Nhiên trợn to hai mắt, khá kinh ngạc, “Anh...!đồng ý sao?"
Lăng Mặc nhưởng đôi mắt lạnh lùng “Tôi hy vọng cô không cho tôi cơ hội”
Hạ An Nhiên vẻ mặt không thể giải thích được “Cơ hội nào gì?"
Lặng Mặc mạnh mẽ nói, " Cơ hội để có thêm một tiên bản sống."
Hạ An Nhiên:
Đây là rõ ràng là uy hiếp trắng trợn mà!
Không, nghi ngờ gì nữa, nếu cô ấy dám chạy, sẽ có một tiêu bản sống tên là "Hạ An Nhiên" dưới gốc cây Tây Môn ở cổng nhà Lăng gia.
Hạ An Nhiên lập tức ngoan ngoãn nói: “Anh nghĩ nhiều rồi!”
Vội vàng thay đổi thái độ ân cần “ Anh đi tắm chưa? Tôi lấy đồ ngủ cho anh
Lăng Mặc nhìn Hạ An Nhiên, đã biến thành một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, khỏe miệng khẽ giật.
Con mèo ngoan này tính tính sáng nắng chiều mưa, rất mau quên.
Sáng sớm, Hạ An Nhiên ăn sáng rồi đi ra ngoài, ra khỏi cổng nhà Lăng gia, Hạ An Nhiên cảm giác mình như một con chim tự do bay nhảy ngoài thế giới mà không bị kiểm soát bởi một chiếc lồng sắc nào
Không! Đúng hơn là con chim bị thắt dây thừng dưới chân, cô vẫn phải ngoan ngoãn quay lại đây.
Hạ An Nhiên lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Bùi Kì.
[ Hạ An Nhiên]: Lăng Mặc luôn đáng sợ như vậy sao? [Bùi Ki]: Anh ấy đã làm điều gì khủng khiếp với cô vậy??? Cô vẫn còn sống sao??? [Hạ An Nhiên]: Tôi chỉ muốn biết là anh ấy trước giờ luôn như vậy sao? [Bùi Ki]: Hình như là kể từ khi cha của anh ấy qua đời, tính khí của anh ấy thay đổi đáng kể.
[Hạ An Nhiên]: Cha anh ấy qua đời như thế nào? [Bùi Ki]: Tôi nghe nói cha của anh ấy đã chết trong một cuộc tấn công khủng bố..