**********
Chương 119: Chọc ghẹo.
Tiệc rượu còn chưa kết thúc, Lăng Mặc đã đưa con mèo hoàng nhỏ rời đi.
Ngồi trên xe, Hạ An Nhiên liếc ngang nhìn người bên cạnh một cái, vẻ mặt tên điên này trở nên thầm trầm, tâm trạng của anh ta hình như vẫn như cũ không thoải mái lắm.
Trái tim Hạ An Nhiên đập thình thịch, lén lút lấy điện thoại ra, chuẩn bị tìm Bùi Kỳ, muốn nhờ cô ấy tham mưu cho mình một chút, làm sao để dỗ dành được tên điên kia, cầu xin cuộc sống hèn mọn đáng thương.
Chỉ là, mở điện thoại ra, đã thấy Bùi Kỳ gửi một đống tin nhắn đến.
[Bùi Kỳ: Diêm vương sống V5 a, điên cuồng bảo vệ vợ luôn] [Bùi Kỳ: Nói, rốt cuộc làm sao cô có thể thu phục được Diêm vương sống vậy?] [Bùi Kỳ: Chị em à, nếu cô xuất bản ra một cuốn sách, chắc chắn ăn khách lắm!]
Hạ An Nhiên đọc những tin nhắn này mà cảm thấy đau đầu.
Cô thu phục được tên điên này lúc nào?
Còn xuất bản sách
Làm sao để cầu xin cuộc sống hèn mọn đáng thương trong tay kẻ điên kia?
Hạ An Nhiên chạnh lòng trả lời.
[Hạ An Nhiên: Chị em à, cậu tỉnh táo lại đi, Hôm nay mình với anh ta là vợ chồng, vinh nhục cùng nhau, anh ta giúp mình là điều đương nhiên..
Hạ An Nhiên: Hơn nữa, anh ta cũng không phải là điển cuồng bảo vệ vợ mà là điên cuồng bắt nạt vợ!] [Hạ An Nhiên: Mình hiện giờ đang run bần bật đây, không biết đã đắc tội chỗ nào tên đàn ông lòng dạ hẹp hòi này, cảm thấy cái mạng nhỏ này sắp đi toi rồi.]
Sau khi Hạ An Nhiên liên tục gửi tin nhắn, cuối cùng bên Bùi Kỳ cũng trả lời rồi.
[Bùi Kỳ: Không cần lo lắng, làm sai việc, chúng ta liền chọc gheo, một lần không được thì hai lần, chọc ghẹo đến khi anh ta lên thì thôi, lúc đấy cậu được cứu rồi! ] Hạ An Nhiên nghẹt thở vì đọc tin nhắn này.
Bùi Kỳ không thể nói được cách của con người bình thường sao?
Hạ An Nhiên không muốn nghe cô ấy lừa bịp nữa, lặng lẽ cất điện thoại đi.
Sau đó, liếc nhìn Lăng Mặc.
Nghĩ rằng nam nữ đều có đạo đức, ân cần một chút chắc không sai.
Hạ An Nhiên nhỏ giọng họ một cái, quan tâm nói, “ Hồm nay anh đứng lâu như vậy, có phải là chân có chút khống thoải mái không, tối giúp anh mátxa một chút?"
Thế nhưng…........!
Lăng Mặc chỉ lạnh nhạt nhìn cô một cái, không trả lời.
Trái tim Hạ An Nhiên càng lo lắng.
Cô đều đã chủ động ân cần như vậy rồi, tên điên này còn không thèm để ý.
Bụng dạ người đàn ông này không thể rộng lượng hơn được sao?
Sau khi Mễ Thiên Thiên bị bảo vệ lôi ra ngoài, Giang Nhụy Nghiên cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, liền trực tiếp rời khỏi tiệc rượu.
Sau khi về đến nhà, vốn dĩ chuẩn bị trực tiếp đi lên phòng ở trên lầu thì nhìn thấy mẹ mình đang ngồi ở phòng khách.
Đại phu nhân Giang gia mẹ của Giang Nhụy Nghiên, nhìn đứa con gái đầy khí chất của mình một cái, “ Mẹ đã biết chuyện xảy ra trong bữa tiệc rồi.”
Vẻ mặt Giang Nhụy Nghiên ngưng trệ.
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu thì đồn đi xa.
Hôm nay cô không bảo vệ được Mễ Thiên Thiên, còn bị con tiện nhân đó áp chế, nhất định có không ít người đem chuyện này làm trò cười.
Giang Nhụy Nghiên nhíu mày, “ Chuyện này con không xử lý tốt
Mẹ biết con từ nhỏ đã thích Lăng Mặc, mà Lăng Mặc cũng chỉ tiếp xúc với một người con gái là con, mẹ và bố của con, vốn còn nghĩ đến chuyện liên hôn cho con với Lăng Mặc..." nói đến đây, Giang đại phu nhân thở dài một hơi, “ Không nghĩ tới, cậu ấy lại xảy ra chuyện!"
Giang Nhụy Nghiên nắm tay, “ Nhưng hôm nay anh ấy khỏe rồi t
Ánh mắt Giang đại phụ nhân thâm trầm, “Chỉ còn lại 2 tháng mà coi là khỏe rồi sao?”
Giang Nhụy Nghiên ngày người, khuôn mặt lộ vẻ không thể tin nổi, “ Mẹ, mẹ nói gì cơ? Hôm nay anh ấy còn xuất hiện ở tiệc kỷ niệm hàng năm, hơn nữa còn đọc diễn văn, nói muốn quay trở lại Tập đoàn Lăng thị mà.” “Tin tức này hiện nay không có nhiều người biết, nhưng chắc không lấu nữa, sẽ bị truyền ra ngoài thôi.” Ánh mắt Giang đại phu nhân trào phúng, “ Chỉ còn lại thời gian 2 tháng, cậu ta không dưỡng bệnh cho tốt, còn muốn quay trở lại tập đoàn Lăng thị, cũng đủ giày vò rồi.”
Sau khi nói xong những lời này Giang đại phu nhân từ trên sô pha đứng lên, đi đến bên cạnh Giảng Nhụy Nghiên, cầm lấy tay cô vỗ vỗ.
Mẹ đem chuyện này nói với con, chính là mong con đừng để ý đến cậu tả nữa, chỉ là một người sắp chết mà thôi...!con à, hãy nhìn về phía trước..