Trước đây chơi đùa với một số sinh viên đại học, hắn ta cũng gặp phải sự phản kháng và không nghe lời.
Nhưng hắn chưa bao giờ thấy một người phụ nữ yếu mềm bỗng cứng cỏi như vậy.
Một người phụ nữ như vậy khiến Từ Hoằng càng
thêm ngứa ngáy.
Từ Hoằng không cho rằng người bên kia thật sự có thể làm được gì, ánh mắt không nên được ham muốn chiếm hữu Hạ An Nhiên, "Em gái, anh chỉ muốn cùng em vui vẻ, đừng lỗ mãng như vậy, không đẹp mắt đâu."
Hai tay Hạ An Nhiên sức lực tăng lên, cổ của Từ
Hoằng bị cứa ngay lập tức.
Từ Hoằng vốn dĩ muốn nói chuyện với Hạ An Nhiên, hắn ta đã sững sờ, không ngờ Hạ An Nhiên lại ra tay thật.
Hạ An Nhiên lạnh giọng, "Muốn chơi, xem thử anh có cái mạng đó không!"
Lời nói rơi xuống...!
Tay kia của Hạ An Nhiên đã chuẩn bị xong, cô ấy rắc bột lên mắt Từ Hoằng
Từ Hồng trong nháy mắt hắn thấy vô cùng đau đớn, hắn hai tay ôm đầu, ngã xuống một bên đau khổ, bắt đầu lăn lộn hú hét.
Hạ An Nhiên nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất,
ném chiếc bình cổ dài đã vỡ sang một bên.
Sau đó, rời khỏi vị trí của mình.
Khi cô đi đến lối ra vào của sân thượng, cô nói với người phụ trách đang do dự bước tới: "Giá của cái
bình, đưa đến phòng tôi."
Người quản lí sân thượng trầm giọng nói, “Cái bình này giá trị không đáng!"
Ánh mắt anh lại rơi vào Từ Hoằng đang lăn lộn trên sàn nhà, “Người này..."
Hạ An Nhiên ánh mắt lạnh lẽo, "Đau một lát thôi."
Nói xong, liền rời đi.
Người quản lí sân thượng thần sắc có chút khó
khăn.
Vừa rồi cảm thấy Hạ An Nhiên rất lợi hại, nhưng bây giờ còn thấy rằng không chỉ lợi hại, mà còn rất tàn nhẫn.
Thật sự không thể trêu chọc.
Tuy nhiên, dù sao thì sân thượng cũng xảy ra
chuyện, người quản lí đã nhờ người phục vụ giúp Từ
Hoằng và liên hệ với bác sĩ ở khách sạn.
Lúc Hạ An Nhiên về đến khách sạn, Quý Phong
đương nhiên cũng ở lại.
Quý Phong đã có một cái nhìn bao quát về tình hình trên sân thượng vừa rồi.
Vốn dĩ nghĩ sẽ giúp Thiếu phu nhân xử lí bọn người
không có mắt này.
.