TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Thế Đường Môn - Đấu La Đại Lục 2
Chương 161: Lão tử có căn thô tuyết gia (*)! (Hạ)

(*) tuyết gia là xì gà, ban nãy định để luôn nhưng về sau có chút không ổn nên thôi để theo tiếng Hán, câu thần chú ngày xưa giống bạn Áo Tư Tạp

Đái Thược Hành nói:

- Tình trạng của ta cũng không khác lắm.

Lăng Lạc Thần gật đầu:

- Khôi phục bình thường.

Vương Ngôn nói:

- Vậy thì tốt rồi.

Lúc này hắn mới đưa mắt nhìn về phía bảy người Bối Bối.

- Sau trận đấu tiên, khí thế của học viện Sử Lai Khắc chúng ta càng làm vinh quang của Sử Lai Khắc càng thêm rực rỡ. Hai ngày nay ta vừa đến quan sát các học viện khác chiến đấu, vừa nghe ngóng xem các học viện khác nghĩ gì về chúng ta. Cuối cùng thu được kết quả tốt lắm. Hiện giờ, trong mắt những học viện khác, học viện Sử Lai Khắc chúng ta vô cùng bí ẩn và mạnh mẽ, bọn họ không đoán được thực lực của học viện chúng ta đạt đến cấp độ nào. Và dĩ nhiên, Vũ Hạo là đối thượng bọn họ nhắc đến nhiều nhất. Ngày đó mặc dù Vũ Hạo không cố ý nhưng trong mắt bọn họ, Vũ Hạo là thủ lĩnh của đội dự thi lần này.

Bối Bối mỉm cười nói:

- Thực tế cũng đúng vậy mà.

Hoắc Vũ Hạo đỏ mặt nói:

- Đại sư huynh đừng có đùa đệ, đệ có thực lực ấy sao?

Bối Bối nghiêm mặt nói:

- Đây là thi đấu, tuy thực lực là quan trọng nhất nhưng không phải cái gì cũng đánh giá bằng thực lực. Trận đấu đầu tiên không phải đệ làm tốt lắm sao? Đệ có thể hỏi xem những người ở đây ai có thể làm tốt hơn đệ chứ? Huynh nghĩ, ba vị học trưởng cũng chưa chắc có thể một kích chiến thắng như thế. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://

Mã Tiểu Đào cười nói:

- Bối Bối nói đúng lắm, biểu hiện hôm đó của đệ rất tuyệt vời. Tuy rằng tu vi của đệ không ra gì nhưng chúng ta không thể không thừa nhận khả năng giả thần giả quỷ đệ là nhất.

Chỉ cần đối mặt với Mã Tiểu Đào, Hoắc Vũ Hạo lại không kềm được mà xấu hổ. Vương Đông ngồi bên cạnh cũng không chịu thua:

- Mã học tỷ, Vũ Hạo có giả thần giả quỷ cũng vì chiến thắng của học viện thôi.

Mã Tiểu Đào nghe thế chỉ cười cười không nói gì nữa, có điều ánh mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông có chút tối lại.

Vương Ngôn phất tay ý bảo mọi người im lặng rồi nói tiếp:

- Theo quan sát hai ngày nay của ta. Vòng đấu loại đầu tiên này có thể miêu tả bằng hai chữ "thảm thiết". Không có học viện nào có thể chiến thắng nhẹ nhàng như học viện chúng ta cả. Cho dù học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư cũng không ngoại lệ, đối thủ của bọn họ kiên cường chống cự đến cả mười phút mới chấm dứt. Như thế mới làm cho chúng ta có nhiều thời gian nghỉ ngơi. Ngày mai bắt đầu thi đấu vòng tròn. Danh sách vòng thi đấu này cũng đã có rồi, chính là dựa theo thứ tự của vòng đấu loại. Kế tiếp ta sẽ sắp xếp chiến thuật của trận đấu ngày mai.

Sau lần chỉ huy của Vương Ngôn ở trận chiến với bọn cướp Tử Vong Chi Thủ, hiện giờ thân phận lão sư của hắn đã được ba người đệ tử nội viện hoàn toàn công nhận.

Vương Ngôn nói:

- Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu là học trò của ta, năng lực của bọn chúng ta tương đối hiểu rõ. Nhưng còn bốn người còn lại thì không, nếu không rõ sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến sự sắp xếp của ta. Cho nên, ta mong các ngươi có thể nói cho ta biết rõ ràng Hồn Kỹ của mình.

Đối với Hồn Sư, Hồn Kỹ là một trong những bí mật lớn nhất của mình. Nhưng trong học viện lại không giống như vậy, huống chi trước mắt là một cuộc thi lớn, yêu cầu này của Vương Ngôn là vô cùng hợp lý.

Bối Bối gật đầu, bản thân hắn là đội trưởng nên sẽ là người đầu tiên lên tiếng làm gương cho mọi người.

- Hồn Kỹ của ta tổng cộng có bốn cái, theo thứ tự là Lôi Đình Long Trảo, Lôi Đình Vạn Quân, Lôi Đình Chi Nộ và Lôi Đình Long Thủ.

Vừa nói hắn vừa giảng giải rõ ràng cụ thể những kỹ năng ấy có tác dụng gì. Sau khi hắn nói xong là đến Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam.

Từ Tam Thạch ở ngoại viện cũng không kém Bối Bối là bao, nên bốn kỹ năng của hắn cũng khiến mọi người mở rộng tầm mắt. Hồn Kỹ của Giang Nam Nam cũng khá mạnh, nhất là một đấu một, hồn kỹ của nàng nhất định sẽ khiến đối thủ khắc sâu ấn tượng.

Thứ tư, là đến tượng Hồn Tông Hòa Thái Đầu.

- Thái Đầu, ngươi là Hồn Đạo Sư. Theo lý ta không cần hỏi kỹ năng của ngươi. Nhưng tình huống lúc này khá đặc biệt, chúng ta phải sử dụng hết những kỹ năng hữu dụng. Có thể nói Hồn Kỹ của ngươi cho chúng ta biết không?

Vương Ngôn quay sang hỏi Hòa Thái Đầu.

Hòa Thái Đầu gật đầu, nhưng vẻ mặt có chút xấu hổ:

- Thật ra, Hồn Kỹ của ta cũng có chút tác dụng, nhưng không biết mọi người có muốn sử dụng hay không. Cho nên, ta chưa bao giờ cho mọi người thấy.

Sau khi Hòa Thái Đầu nói xong, nhất thời làm Hoắc Vũ Hạo nhớ lại lần đầu gặp Hòa Thái Đầu, vị sư huynh thân yêu của hắn có dùng một thứ gì đó vừa dài vừa đen, vẻ mặt hắn nhất thời có chút quái lạ.

Vương Ngôn mỉm cười nói:

- Cái gì cũng có chỗ hữu dụng, không sao cứ nói đi. Cho chúng ta xem Vũ Hồn của ngươi xinh đẹp hiếm thấy như thế nào.

Hòa Thái Đầu nhìn mọi người xung quanh có chút chột dạ nói:

- Nhưng các ngươi phải hứa không được cười.

Mã Tiểu Đào nghiêm túc gật đầu nói:

- Được, chúng ta sẽ không người. Nhanh lên. Con trai mà cứ rề rề bực mình quá.

Hòa Thái Đầu đỏ mặt nói:

- Lão tử có căn thô tuyết gia.

Mã Tiểu Đào ngẩn người giận dữ nói:

- Ngươi nói cái gì đó?

Bất quá, lửa giận của nàng chưa kịp bộc phát đã thấy Hồn Hoàn màu vàng đầu tiên trong bốn cái Hồn Hoàn hai vàng hai tím trên người Hòa Thái Đầu lóe sáng, trên tay hắn xuất hiện một thứ vừa dài vừa đen to thật to y hệt cái lần trước Hoắc Vũ Hạo đã thấy.

Không khí cả phòng họp đột nhiên vô cùng yên tình, mọi người trừ Hoắc Vũ Hạo đều nhìn chằm chằm vào Hòa Thái Đầu, hắn thấy tình hình có vẻ không ổn liền nhấn mạnh:

- Không được cười, đã nói không được cười.

- Hahahahahaha

Cả phòng họp đột nhiên vang lên hàng loạt tiếng cười, tất cả mọi người đều ôm bụng cười lăn lộn, ngay cả lão sư Vương Ngôn cũng không ngoại lệ.

Xinh đẹp hiếm thấy, quả nhiên là xinh đẹp hiếm thấy a! Vũ Hồn của Hòa Thái Đầu không ngờ lại xinh đẹp hiếm thấy đến mức này. Đúng là chuyện mà không ai có thể tưởng tượng nổi.

Tiếng cười của bọn họ vang tận ra bên ngoài, khiến Mã Như Học, đội trưởng đội chính thức của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư đi ngang nghe thấy cũng phải nhíu mày tự hỏi không biết đám người học viện Sử Lai Khắc có chuyện gì mà cười đùa vui vẻ như vậy? Ngày mai là bắt đầu thi đấu vòng tròn rồi mà.

Hòa Thái Đầu thẹn quá hóa giận quay sang nhét điếu xì gà kia về phía Từ Tam Thạch đang há mồm cười to.

Từ Tam Thạch đang ôm bụng cười liền ngẩn ngơ. Sau đó không biết Hòa Thái Đầu làm thế nào mà tay phải xuất hiện một ngọn lửa châm vào điếu xì gà.

Đọc truyện chữ Full