TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Thế Đường Môn - Đấu La Đại Lục 2
Chương 255: Chấn Thiên Phủ (Thượng)

Nghe Từ Tam Thạch nói thế, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông không khỏi thất vọng, nếu Huyền Minh Trí Hoán có thể sử dụng trong lúc hắn thi triển Vũ Hồn dung hợp kỹ thì chắc chắn là một chiến thuật tốt nhất.

- Thôi, hai đứa đừng có vậy nữa. Hai đứa mới ngần này tuổi mà có thể tham dự cuộc thi này, còn không ít lần ngăn cơn sóng dữ nữa, các ngươi còn muốn gì nữa đây? Vương lão sư cũng kỳ, ông ấy không chịu nói cho bọn huynh rốt cuộc Vũ Hồn dung hợp kỹ mới kia của hai đứa là gì, có điều, hôm đó huynh cũng nhìn được một chút, mạnh nha. Nếu có cơ hội, huynh cũng muốn thử một chút.

Vương Đông cười cười nói:

- Từ đại ca muốn thử một lượt hay thử từng cái đây?

Từ Tam Thạch tức giận nói:

- Dĩ nhiên là một cái rồi, đệ muốn cái mạng của huynh hay sao?

Nói đến đây, đột nhiên hắn cười một cách gian xảo:

- Các đệ có muốn đi xem trận đấu cá nhân không? Đương nhiên với điều kiện hai đệ phải hoàn toàn khôi phục rồi.

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông liếc mắt nhìn nhau, cả hai thậm chí còn nghe được nhịp tim đập nhanh của đối phương.

Vì học viện Tinh La đã nhận thua nên bọn họ không cần đấu thêm 1 trận nữa, sáng nay là trận đấu giữa học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư với học viện Đế Áo, tuy Vương Ngôn đã giảng giải kỹ càng cho bọn họ về tình huống của hai học viện ấy nhưng bọn họ chưa lần nào được trông thấy tận mắt, hơn nữa, thi đấu cá nhân chắc cũng không mất nhiều thời gian.

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Từ đại ca, chỉ ba người chúng ta thôi sao?

Từ Tam Thạch cười cười nói:

- Ba chúng ta là được rồi, gọi nhiều người theo làm gì? Bối Bối và Đái học trưởng còn đang dưỡng thương, à đúng rồi, hôm qua Mã học tỷ dẫn đệ đi có chuyện gì không?

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu nói:

- Tỷ tỷ đối xử với đệ rất tốt.

Vẻ mặt Từ Tam Thạch khi nghe thấy câu nói của Hoắc Vũ Hạo cũng không khác lắm so với Vương Đông ban nãy:

- Tỷ tỷ? Giỏi lắm. Nhóc con ngươi làm việc nhanh thật.

Hoắc Vũ Hạo liếc mắt nói:

- Từ đại ca, chúng tôi chỉ nhận tỷ đệ mà thôi, tỷ tỷ nói nếu sau này có ai bắt nạt đệ thì... hô hô... huynh biết sao rồi chứ.

Từ Tam Thạch rùng mình một cái:

- Thôi thôi bỏ đi, tỷ tỷ muội muội gì cũng là chuyện của hai người, ta không hỏi nữa là được chứ gì? Có đi không? Đi thì chạy nhanh lên, không còn nhiều thời gian đâu.

- Đi.

Bị lòng hiếu kỳ lôi kéo, hai người Hoắc Vũ Hạo và Từ Tam Thạch lén lút trốn ra khỏi tửu điếm, bọn họ với thân phận là đệ tử của học viện Sử Lai Khắc, hơn nữa còn là đội đã xác định vào trận chung kết nên cũng không khó thông qua kiểm tra vào khu vực nghỉ ngơi.

Lúc này, học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư và học viện Đế Áo đều đã có mặt ở khu vực nghỉ ngơi của mình, khi thấy ba người bọn họ bước vào thì hai học viện ấy không khỏi giật mình liếc nhìn sang phía khu vực nghỉ ngơi của học viện Sử Lai Khắc, còn Vương Ngôn đã sớm đến đây thì khẽ nhíu mày có chút không hài lòng.

- Vương lão sư.

Từ Tam Thạch dẫn Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông bước vào khu vực nghỉ ngơi của học viện Sử Lai Khắc rồi đánh tiếng với Vương Ngôn.

Vương Ngôn nói:

- Không phải bảo các con ở tửu điếm nghỉ ngơi cho tốt sao? Đến đây làm gì? Vũ Hạo con không sao chứ?

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu nói:

- Vương lão sư ngài yên tâm đi, Tà Hỏa của học tỷ đã được đệ tử áp chế, đệ tử cũng khôi phục lại rồi. Nguồn: http://

Hắn không dám gọi Mã Tiểu Đào là tỷ tỷ nữa, sợ lại bị hỏi han một lần thì khổ.

Vương Ngôn nói:

- Vậy là tốt rồi. Thôi đã đến thì ngồi xuống cùng xem.

Ba người lần lượt ngồi xuống bên cạnh hắn, Từ Tam Thạch tò mò hỏi:

- Vương lão sư, trận đấu hôm qua rốt cuộc là thế nào? Đệ tử chỉ nghe nói học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư thắng áp đảo, nhưng cụ thể thế nào vậy?

Vương Ngôn gượng cười nói:

- Có biết vì sao hôm qua ta không cho các con ở lại xem thi đấu không?

Hai mắt Từ Tam Thạch khẽ nhúc nhích nói:

- Là sợ lòng tin của chúng ta bị đả kích?

Vương Ngôn giật mình nói:

- Con cũng thật thông minh, có điều, đấy chỉ là một nguyên nhân, căn bản vì có ở lại cũng không xem được gì.

Nói đến đây, giọng của hắn rõ ràng có chút uể oải:

- Lần này đến đây thi đấu, rõ ràng học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư đã chuẩn bị cực kỳ chu đáo. Nghe ta nói lại tình huống ngày hôm qua thì các con sẽ hiểu thôi. Vì bọn họ là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của chúng ta nên ta cực kỳ chú ý từng hành động của bọn họ, nhưng các con có biết ta đã phát hiện ra gì không? Từ khi bắt đầu cuộc thi đến nay, các chiến thuật của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư đều không hề lập lại, hay nói đúng hơn, chúng ta chắc chắn sẽ không biết được trận đấu kế tiếp bọn họ sẽ thi đấu như thế nào, đây mới là chuyện quan trọng nhất đả kích lòng tin của các con.

- Mà trong trận đoàn chiến hôm qua, đội trưởng Mã Như Long của bọn họ đã xuất chiến. Ta chỉ có thể dùng bốn chữ "vững như bàn thạch" để hình dung hắn. Hắn dùng hai kiện Hồn Đạo Khí cấp bảy áp đảo hết toàn trường, chỉ với một mình hắn đã gần như áp đảo hết toàn bộ bảy người của học viện Đế Áo, sáu người còn lại chỉ việc đơn giản sử dụng Hồn Đạo Pháo Đài, vậy là trận đấu kết thúc. Các con thử tưởng tượng xem có sáu kiện Hồn Đạo Pháo Đài cùng phát nổ thì sẽ trông như thế nào? Cả sang đầu bị hỏng nặng nề. Mấy người học viện Đế Áo căn bản chưa kịp làm gì đã bị tóm ra khỏi sàn đấu.

Nghe Vương Ngôn nói xong, ba người Hoắc Vũ Hạo không khỏi biến sắc, bọn họ biết đối thủ rất mạnh nhưng không nghĩ lại đến cấp bậc này, nếu vậy thì trận đấu kế tiếp phải đấu như thế nào đây?

Vương Ngôn nói:

- Sau khi xem xong trận đấu kia, ta lại chẳng thấy lo lắng gì cả, chúng ta cứ thi đấu hết sức là được.

Từ Tam Thạch trầm giọng nói:

- Vương lão sư, nếu đội chủ lực của chúng ta không xảy ra chuyện thì ngài nghĩ chúng ta có bao nhiêu % chiến thắng?

Vương Ngôn trầm giọng nói:

- Khó đoán được lắm.

Từ Tam Thạch thở dài nói:

- Đã vậy thì ngài cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa, ngài không phải nói chúng ta đi được đến bước này đã vượt xa nhiệm vụ ban đầu rồi sao, kế đến đừng quan tâm thắng thua nữa. Dù sao chỉ còn một trận, chúng ta liều mạng mà đấu, thua cũng chẳng là gì. Huống chi chúng ta không phải chưa từng tạo ra kỳ tích, vì chúng ta, là học viện Sử Lai Khắc.

Vương Ngôn mỉm cười nói:

- Ta lại nghĩ trái lại là ngươi nên nghĩ thoáng một chút, hi vọng đến hôm thi đấu các con đều có suy nghĩ này thì ta cũng yên lòng. Nói thật, bất kể là ta hay học viện đều không còn quan tâm thắng thua nữa. Nhưng nếu thua, thì áp lực các con sẽ lớn lắm, ta sợ các con chịu đựng không nổi, nếu các con có chuyện gì ta sẽ là tội đồ của cả thành Sử Lai Khắc mất.

Từ Tam Thạch bật cười nói:

- Làm gì đến mức đó Vương lão sư. Chúng ta là người được học viện tuyển chọn, người nào cũng vô cùng kiên cường. Hơn nữa chúng ta nếu thua cứ lập tức trở về, không lẽ về đến học viện còn bị nghe lời đàm tiếu sao?

Trong lúc mấy thầy trò trò chuyện với nhau thì vị trọng tài đã bước lên sàn đấu, trên đầu tường Hoàng Thành, vị Hoàng Đế cũng đã có mặt, hơn nữa hôm nay cô công chúa Cửu Cửu vừa thua bọn họ cũng đến, đứng bên cạnh vị Hoàng Đế.

Hoắc Vũ Hạo vốn rất nhạy cảm, hắn lập tức cảm nhận được có người đang nhìn mình nên theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, đối mặt với hắn là ánh mắt nhìn chằm chằm của công chúa Cửu Cửu. Hôm nay cô công chúa Cửu Cửu xinh đẹp tuyệt trần dường như có chút tức giận, đây là nhờ Hoắc Vũ Hạo có Linh Mâu, nên thị lực hơn xa người thường, ba người còn lại ở bên cạnh hắn đều không nhìn thấy được.

Trên đầu thành.

- Ca, muội không phục, rõ ràng chúng ta có thể thắng mà.

Công chúa Cửu Cửu bướng bỉnh nói.

Hoàng đế Tinh La mỉm cười đáp:

- Sao lại không phục còn tức giận thế kia? Thua là thua.

Công chúa Cửu Cửu vẫn không cam lòng:

- Nhưng mà kỹ năng mạnh nhất của muội còn chưa kịp sử dụng.

Hoàng Đế Tinh La nói:

- Cái đấy không phải muội muốn dùng là dùng. Hơn nữa cho dù muội có sử dụng được cũng chưa chắc thay đổi được kết quả. Cho dù không có kỹ năng phá vỡ tầng ánh sáng của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông thì muội nghĩ với thực lực của mình và những người còn lại có thể xử lý Mã Tiểu Đào sao? Vũ Hồn của Mã Tiểu Đào là Tà Hỏa Phượng Hoàng, cô ta cũng là con cháu của Mã Hồng Tuần, một thành viên trong Sử Lai Khắc Thất Quái đời thứ nhất. Tu vi của cô ấy lên đến cấp 67, là một Hồn Đế mạnh nhất trong cuộc thi lần này. Hôm qua muội cũng thấy đó, ba Hồn Vương hợp lực lại cũng không thắng được cô ta. Còn trận cá nhân thì khỏi phải bàn đến, có Mã Tiểu Đào và Đái Thược Hành xuất chiến, căn bản bọn chẳng có một cơ hội nào hết. Mặc dù lần này đội hình của học viện Sử Lai Khắc không phải là đội hình mạnh nhất, nhưng có ai dám xem thường học viện Sử Lai Khắc đâu hả? Huynh rất mong chờ, năm năm sau, khi mấy đứa nhỏ kia trưởng thành rồi thì cục diễn sẽ thay đổi như thế nào đây.

Công chúa Cửu Cửu hừ một tiếng nói:

- Năm năm sau thì là chuyện của tương lai, ít nhất trong cuộc thi lần này bọn họ rất có khả năng sẽ thất bại mà nhục nhã trở về. Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư quá mạnh. Mà lần này bọn họ còn chuẩn bị vô cùng cẩn thận nữa. Cho dù lần này học viện Sử Lai Khắc không gặp chuyện, với đội hình chính thức của họ cũng chưa chắc có cơ hội chiến thắng.

Hoàng đế Tinh La cười nhạt một tiếng:

- Tiểu muội à, muội đừng quá quan trọng chuyện thắng bại. Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư và muội đều giống nhau, cả hai quá quan tâm đến kết quả và danh lợi, cho nên mới không nhìn đúng được hành động của học viện Sử Lai Khắc. Thực tế, trong mắt ta, học viện Sử Lai Khắc làm vậy đều có nguyên nhân của bọn họ.

- Có nguyên nhân?

Công chúa Cửu Cửu tò mò nói.

Hoàng đế Tinh La trầm giọng hỏi.

- Cửu Cửu, muội thấy thực lực của Hứa gia chúng ta như thế nào?

Công chúa Cửu Cửu gần như lập tức đáp:

- Đương nhiên là vô cùng mạnh mẽ rồi. Ngày xưa chúng ta có thể dẫn dắt cả đế quốc đánh lùi kẻ thù hơn nữa còn giành được ngôi vị hoàng thất từ tay gia tộc Công Tước Bạch Hổ, trở thành người đứng đầu cả một đế quốc, tất cả đều dựa vào thực lực của mình. Hiện giờ, Hứa gia của chúng ta gần như là một trong những đại tộc lâu đời nhất trên đại lục này, ngay cả thời điểm Vũ Hồn Điện còn tồn tại và tàn sát khắp nơi cũng không làm được gì chúng ta.

Đọc truyện chữ Full