Đương nhiên là Bàn Long Hội – rồi
"lão quái vật, ngươi muốn ta đi sao? "
Đường Tam nhìn bóng lưng có chút cô đơn của Độc cô bác.
Độc cô bác lạnh nhạt nói:
"Chẳng lẻ ta có thể giữ ngươi bên cạnh cả đời sao? Thế giới Bên ngoài có không gian càng rộng lớn hơn, hơn nữa ta nghĩ ngươi cũng phải quay lại học viện của ngươi chứ, ngoài ra nếu ngươi không có đủ lịch duyệt về thế giới này thì trong tương lai liệu ngươi có khả năng trở thành Phong Hào Đấu La được sao? "
Hắn không có một chút nào che dấu về suy nghĩ trong đầu mình đối với Đường Tam, nếu như Đường Tam không ít hơn hắn quá nhiều tuổi thì có lẽ hắn đã thể hiện tất cả suy nghĩ ra ngoài rồi.
Không khí tựa hồ trở nên có chút yên tĩnh lại, Đường Tam cùng Độc cô bác cũng không nói gì nữa, Đường Tam cũng không có trả lời vấn đề của Độc cô bác, chỉ là hắn bình tĩnh đi tới bên Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn rồi lặng lẽ suy tư.
Một hồi lâu trôi qua vẻ mặt Đường Tam nhăn lại rồi lại giãn ra ngay, tựa hồ hắn vừa nghĩ thông suốt điều gì đó, chậm rãi quay về hướng Độc Cô Bác
"Lão quái vật, ngươi còn phải làm cho ta hai việc đúng không. "
Độc cô bác gật đầu,
"Lão phu nói chuyện luôn luôn giữ lời, chỉ cần không đi ngược lại nguyên tắc của ta thì ta sẽ đáp ứng. "
Đường Tam cười hắc hắc, nói:
"Tốt lắm, Ta thấy hai yêu cầu này cũng khá hay đây. "
"Hay lắm hả? "
Độc cô bác mặt nhăn lại, trong lòng thầm nghĩ liệu tiểu tử thối này có thể bắt ta phải làm gì đây, chẳng lẻ hắn không biết mấy lời hứa này là thứ cực kỳ trọng yếu đối với hắn hay sao? Bằng vào thực lực Phong Hào Đấu La của mình thì trên thế giới này có mấy việc mà hắn không làm được chứ.
Đường Tam gật đầu, ánh mắt nhìn về phía băng hỏa lưỡng nghi nhãn,
"Điều kiện thứ hai của ta là: ta muốn mang đi một số thảo dược ở nơi này, ngươi không được phép ngăn cản đâu đấy. "
"Là cái này sao? "
Độc cô bác tức giận trừng mắt nhìn Đường Tam. Thực vật xung quanh Băng hỏa lưỡng nghi nhãn mặc dù trân quý, nhưng đối với thực lực đã đạt tới đỉnh phong như của hắn mà nói lại không phải là quá trọng yếu. Hắn đã tặng Như ý bách bảo túi cho Đường Tam mục đích cũng là cho phép hắn thoải mái lấy bất kỳ thảo dược nào mà Đường Tam cần.
Đường Tam nói:
"Vậy ngươi có đáp ứng hay không? "
"Đáp ứng, chuyện đơn giản như vậy đối với ta thì sao lại không đáp ứng cơ chứ? "
Độc cô bác thản nhiên nói đồng thời cũng đánh thức Đường Tam, không nên dễ dàng nói ra điều kiện. Cho dù là trước tiên cứ để giành, biết đâu sau này lại dùng tới thì cũng tốt.
Đường Tam nghiêm túc lại rồi nói:
" Điều kiện này thì đơn giản rồi, nhưng điều kiện tiếp theo thì không dễ dàng như vậy đâu. Không biết ngươi có làm được không. "
Độc cô bác hãnh diện nói:
"Đối với ta mà nói thì có gì có thể làm khó được ta đây? "
Đường Tam hỏi dò:
"Nếu đã như vậy thì ta coi như ngươi đã đáp ứng rồi nhé? "
Độc cô bác không hề còn tính bốc đồng của tuổi trẻ nữa nên lão dùng ánh mắt gian giảo của mình rồi nói,
"Trước tiên ngươi hãy nói yêu cầu một chút để ta xem có thể làm cho ngươi hay không. "
Đường Tam mỉm cười nói:
"Kỳ thật nói ra cũng rất đơn giản. Thật ra Sử Lai Khắc học viện của chúng ta thực lực không phải là mạnh, chúng ta cần một thế lực để chống lưng, vậy nên điều kiện thứ ba của ta chính là muốn yêu cầu ngươi đến Sử Lai Khắc học viện chúng ta làm Cố Vấn cao cấp......"
"Không được. "
Độc cô bác không đợi Đường Tam nói hết lời thì đã quả quyết cự tuyệt,
"Lão phu cả đời sợ nhất chính là tự do bị hạn chế, cái này đã là nguyên tắc. Ta không thể đáp ứng ngươi, được đấy Tiểu Quái vật, không ngờ ngươi lại định lừa ta một vố. Thật ra ngay cả Hoàng Thất của Thiên Đấu Đế Quốc cũng không thể hạn chế năng lực của ta.. "
Đường Tam tức giận nói:
"Ai hạn chế ngươi chứ, Ngươi nguyện ý đến thì đến, nguyện ý đi thì đi, chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Ít nhất, như vậy ta có thể danh chánh ngôn thuận gặp được ngươi. Thực ra cũng không phải bắt ngươi làm cố vấn cả đời, chỉ cần ta tốt nghiệp thì ngươi muốn làm gì thì làm, ai quản được ngươi chứ? "
Độc cô bác sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn về phía Đường Tam lúc này Đường Tam cũng đang chăm chú nhìn hắn, trong mắt thậm chí có cả loại tâm tình mà trước đây Độc Cô Bác chưa từng nhìn thấy, đó là sự kết hợp của ba phần kỳ vọng bẩy phần cầu khẩn.
"Chỉ là trên danh nghĩa thôi chứ? "
Độc cô bác mang theo điểm nghi vấn này nói ra.
Đường Tam vội vã gật đầu,
"Đương nhiên. Chẳng lẻ ngươi cho rằng có ai có thể quản được một vị Phong Hào đấu la như ngươi sao? Đương nhiên nếu lúc nào ngươi rỗi thì có thể chỉ điểm cho chúng ta một chút, chúng ta cũng không phản đối đâu. "
Độc cô bác tức giận hừ một tiếng,
"Tên tiểu Quái Vật ngươi mà còn cần ta chỉ điểm cái gì nữa chứ? Ngươi không chỉ điểm cho ta thì đã tốt lắm rồi. "
Đường Tam cực kỳ vui mừng,
"Như vậy là ngươi đã đáp ứng rồi chứ? "
Trên mặt Độc cô bác toát ra vẻ tươi cười.
"Chỉ cần các sư phụ của học viện không đuổi ta là tốt lắm rồi, đi thôi. "
" Đi? Đi đâu chứ? "
Đường Tam nghi hoặc hỏi lại.
Độc cô bác nói:
"Lão phu đã đáp ứng trở thành cố vấn theo yêu cầu của ngươi rồi thì ta sẽ trực tiếp đưa ngươi về, đồng thời cũng mang cháu gái ta theo để cho ngươi chữa trị nữa chứ. "
Bởi vì có thể tiếp tục cùng ở một chỗ với Độc cô bác khiến tâm tình của Đường Tam cực kỳ vui sướng, cười ha hả nói:
"Không thể sốt ruột. Ngươi quên là đã đáp ứng ta hai điều kiện rồi sao? Ta còn muốn mang theo chút Dược vật ở nơi này rồi phân chia từng loại ra,như vậy cũng tốn chút thời gian đấy. Chúng ta đã ở đây nửa năm thì mấy ngày thời gian này tính là gì? Cho ta ba ngày thời gian. Ba ngày sau, chúng ta sẽ quay lại học viện. "
Ba ngày sau.
"Tiểu quái vật, cái tên khốn kiếp nhà ngươi…. Ngươi...lão tử sẽ liều mạng với ngươi. "
Độc cô bác nổi trận lôi đình, nâng cánh tay lên chụp xuống đầu Đường Tam, Đường Tam vội vã chân đạp Quỷ ảnh mê tung, xoay người bỏ chạy,
"Lão quái vật, đây chính là do ngươi đã nói là cho ta tùy tiện lấy nhiều ít thế nào cũng được mà. Hơn nữa gốc rễ hoặc mầm mống ta đều lưu lại cho ngươi đó chứ, chỉ một chút thời gian nữa chúng lại dài ra. Bất quá,cái túi Bách Bảo của ngươi thật tốt quá, thật là rộng ha ha. "
Cũng khó trách Độc cô bác lại phẫn nộ như vậy, trong ba ngày này hắn đều trong động tu luyện, đến tận bây giờ mới quay lại để dẫn Đường Tam rời đi, nhưng khi hắn nhìn xung quanh Băng Hỏa Lưỡng Nghi nhãn thì không khỏi giật mình, bởi vì xung quanh Băng Hỏa Lưỡng Nghi nhãn như vừa bị trải qua một trận tẩy kiếp vậy, trông thảm thương không chịu được, như vậy sao hắn không tức được cơ chứ.
Đưa mắt nhìn lại, trước kia Thực vật nơi đây tươi tốt phát triển thì nay đã trở thành một mảnh hỗn độn, tựa như vừa bị cày qua mấy đường vậy, xung quanh toàn là màu bùn đất đôi chỗ thấy xuất hiện vài điểm màu xanh.
Chứng kiến cảnh tượng như vậy sao hắn không tức giận cơ chứ.
Đường Tam bất mãn nói:
"Lão quái vật, là do ngươi đáp ứng cho ta tùy tiện lấy đi nhưng cũng không thấy nói là có thể mang đi số lượng bao nhiêu. Ta chỉ bất quá là lựa chọn toàn bộ mà thôi, Yên tâm đi Ngươi xem, băng hỏa lưỡng nghi nhãn ta đâu có lấy hay phá hoại nó đâu chứ, có nó thì chỉ cần vài chục năm là nơi này sẽ lại trở lại thời quang vinh như bây giờ thôi. "
Hắn nói như vậy nhưng cũng không nói đến những loại tiên phẩm đã lấy đi thì ít nhất phải cần mấy trăm năm mới có thể lại sinh trưởng được như trước.
"Ngươi......, thật sự là Tiểu quái vật ngươi làm cho ta tức chết thôi. "
Độc cô bác bị tức giận đến nói không ra lời, nhưng dù sao cũng là do hắn đáp ứng điều kiện nên cho dù hắn thương tiếc nhưng cũng không thể làm gì, Cho dù các loại dược vật ở đây đối với hắn không có nhiều tác dụng lắm nhưng những đồ vật này đã làm bạn với hắn mấy chục năm nay rồi cho nên sao hắn không đau lòng cơ chứ?
Đường Tam dò hỏi:
"Chúng ta đi thôi chứ? "
Độc cô bác hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái,
" Đi thôi. "
Nói xong, hắn cũng không để ý đến Đường Tam, cả người phóng lên, hướng đỉnh núi mà đi.
Đường Tam vội vã phóng thích Bát chu mâu, mang theo thân thể mình nhanh chóng đuổi theo hướng Độc cô bác.
Mặt trời lặn trong rừng rậm mặc dù cũng có không ít hồn thú cường đại xuất hiện nhưng Độc cô bác ở chỗ này nhiều năm nên hơi thở trên người hắn đã được tất cả các hồn thú biết vì vậy không có con nào dám đến gần lão Độc Vật này, Đường Tam vẫn đi theo Độc cô bác ra phía bìa rừng cũng không gặp phải bất cứ Hồn thú nào công kích cả.
Vì tránh làm người khác chú ý, khi ra ngoài rừng hắn liền thu hồi Bát Chu Mâu, chỉ bằng Quỷ ảnh mê tung đi theo sau lưng Độc cô bác, hắn cũng biết mình làm cũng quá đáng, nhưng những dược thảo này mà muốn tìm ở những nơi khác thì cực kỳ khó khăn, hơn nữa sau này chúng lại cực kỳ có tác dụng, Càng huống chi hắn còn có Như ý bách bảo túi loại Tiên bảo Hồn Đạo Khí nên nhất thời hắn không thể nhịn được mới đến nỗi tham lam như vậy.
Dọc theo đường đi, Đường Tam cũng không dám tiếp tục chọc Độc Cô Bác nữa, hai người cứ trầm mặc mà đi về phía Thiên Đấu Thành.
Bởi vì kịch độc trên người hầu hết dung nhập vào bên trong Hồn cốt, cho nên lúc này Độc cô bác nhìn cũng không quá khủng khiếp như trước kia mà khiến mọi người chú ý, sau khi đi vào thiên đấu thành, lão quái vật dừng lại cước bộ, liếc liếc mắt hướng phía sau lưng mình, chính là Đường Tam đang thở hổn hển,
"Tiểu quái vật, dẫn đường. "
Đường Tam tiến đến bên người Độc cô bác bên người thấp giọng cười nói:
"Lão quái vật, ngươi không tức giận nữa chứ? "
Độc cô bác trừng mắt nhìn hắn một cái,
"Lão tử đã đáp ứng chuyện gì thì chưa từng làm sai. Bất quá tên tiểu tử ngươi phải nhớ kỹ chỉ có lần này thôi, sau này cấm không được làm như thế nữa. "
Đường Tam vội vã gật đầu đáp ứng, trong lòng cười thầm, cho dù còn muốn có lần sau cũng ít nhất phải vài chục năm sau là ít. Lão quái vật này rõ ràng là nhường nhịn đây (. )__(. )
Thấy Độc cô bác tức giận đã tiêu tan một ít, Đường Tam vội vã đi phía trước dẫn đường, hai người hướng tới Lam Phách học viện mà nay chính là Sử Lai Khắc Học Viện mà đi đến.
Một bên đi tới, Đường Tam không nhịn được hỏi Độc cô bác:
"Lão quái vật, kỳ thật ngươi tới học viện chúng ta cũng nên cố gắng thích hợp đi. Sử Lai khắc học viện chúng ta cũng chính là Quái vật học viện, thầy là quái vật trò cũng là tiểu quái vật chẳng phải là một sự tình cực kỳ đắc ý hay sao? "
"Đắc ý cái đầu ngươi ấy. "
Độc cô bác nâng tay lên gõ một cái xuống đầu Đường Tam, thân hình hắn cao lớn, so với chiều cao khoảng thước bẩy của Đường Tam thì cao hơn đến hai cái đầu ( khoảng 40 phân sao? hắn cao đến 2 mét mốt à? Sao mà khủng thế nhỉ ). Đường Tam đau qúa nói,
"Ngươi nếu đánh vào chiếc đầu thông minh của ta mà khiến đầu óc choáng váng thế thì ai chữa trị cho cháu gái ngươi đây? "
Độc cô bác tựa hồ nghĩ tới cái gì, trên mặt lạnh như băng bỗng trở nên nhu hòa một chút, nhìn từ trên xuống Đường Tam, khóe miệng dần xuất hiện vẻ cười.
Đối với Đường Tam mà nói, hắn thà rằng nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Độc cô bác cũng không nguyện ý nhìn vẻ cười cợt của hắn, trong lòng không khỏi có chút không rét mà run,
"Lão quái vật, ngươi cười cái gì? "