TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Thế Đường Môn - Đấu La Đại Lục 2
Chương 394: Ngân Nguyệt Lang Vương

Hoắc Vũ Hạo rót vào hồn lực, sáu cái chân dài hồn đạo khí Toàn Hình Tham Trắc đồng loạt đứng dậy, tiếp tục đi trên dãy núi nhánh. Sau khi vượt qua một cái sườn núi khá hẹp, cuối cùng họ đã tiến vào dãy núi chính của Cảnh Dương sơn mạch.

Lúc trước trên không trung, Hoắc Vũ Hạo đã nhìn thấy toàn bộ địa hình Cảnh Dương sơn mạch. Dãy núi chính hay còn gọi là dãy núi trung tâm có dạng một quả trứng. Mặc dù mới đến đây lần đầu, nhưng suy xét sự phân bố hồn thú của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm có thể suy ra, càng đi sâu vào trung tâm sơn mạch, thể hình của hồn thú sẽ càng lúc càng to lớn.

Sinh sống ở vùng núi bên ngoài, chỉ là một vài loại hồn thú thực lực tương đối yếu. Càng vào sâu bên trong, thực lực hồn thú tự nhiên sẽ càng mạnh. Chỉ cần không xâm nhập quá sâu, hẳn sẽ không gặp nguy hiểm quá lớn. Mùi máu của Ngân Lang dù sao cũng chỉ có thể lan ra một phạm vi nhất định, chắc chắn sẽ không bay tới những đỉnh núi trung tâm của dãy núi.

Máu Ngân Lang cũng không hẳn tạo nên phiền toái liên miên cho họ, ít nhất hiện tại không phải. Phần lớn hồn thú khi ngửi được mùi máu Ngân Lang hoặc chạy trốn hoặc tránh xa hoặc an tĩnh bất động. Điểm này Tinh Thần Tham Trắc thể hiện rất rõ. Hắn phát hiện, ngay cả một vài hồn thú ngàn năm, khi ngửi được mùi máu Ngân Lang, đều lập tức trốn đi thật xa, tuyệt không tới gần. Cứ thế, chặng đường của bọn họ lại trở nên thuận lợi hơn, tốc độ cũng được đẩy cao không ít.

Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng điều khiển hồn đạo khí Toàn Hình Tham Trắc đặt chân lên ngọn núi cao đầu tiên ở rìa ngoài của dãy núi trung tâm Cảnh Dương sơn mạch.

Xâm nhập vào địa bàn của hồn thú, đương nhiên hắn không dám tiêu hao nhiều hồn lực. Lên tới đỉnh núi hồi phục sơ sơ, hắn phóng tầm mắt nhìn khung cảnh xa xa.

Giống như bao dãy núi khác, trung tâm Cảnh Dương sơn mạch càng hướng vào trong nhiều hơn, độ cao những đỉnh núi lại càng cao hơn, nhưng cũng không bất ngờ, cũng có một vài địa hình vừa phải.

Tiến vào trung tâm, tố chất hồn thú quả nhiên tăng lên rất cao. Tổng thể mật độ sinh sống và tố chất đã tương đương với khu ngoại vi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Nhưng vì lý do máu Ngân Lang, cho đến nơi này bọn họ lại chưa từng đụng độ một trận chiến nào.

Hoắc Vũ Hạo khoanh chân ngồi dưới đất, tùy ý gió núi lất phất, hắn cũng không phải người thích mạo hiểm, đưa lưng về phía hồn đạo khí Toàn Hình Tham Trắc, khiến hai nữ đang nghỉ ngơi không nhìn thấy gương mặt hắn. Trên trán, hào quang vàng nhạt lặng lẽ nhẹ nhàng mở ra Vận Mệnh Nhãn.

Từ khi có Vận Mệnh Nhãn, thế giới tinh thần của Hoắc Vũ Hạo đã xảy ra thay đổi long trời lở đất. Có Vận Mệnh Nhãn, bất kể Thiên Mộng, Băng Đế hay Y Lai Khắc Tư, hiện tại đều đã không thể điều khiển thân thể hắn, trừ phi hắn chủ động mời, nhưng lại có thể tùy ý thu hồi quyền khống chế thân thể.

Tác dụng Vận Mệnh Nhãn tuyệt đối không chỉ là tăng phúc Linh Mâu. Khi mở nó ra, khí tức vận mệnh sẽ xuất hiện trong trung khu thần kinh của Hoắc Vũ Hạo, cảm giác sẽ càng thêm nhạy bén, thậm chí có thể đạt tới trình độ nào đó đoán biết một ít tương lai, đoán trước được lành dữ.

– Hử?

Vận Mệnh Nhãn khép lại. Lúc Hoắc Vũ Hạo mở hai mắt, người ta có thể thấy vẻ khiếp sợ kinh hãi trong mắt. Hắn thật không ngờ, lần này dùng Vận Mệnh Nhãn đoán lành dữ lại có cảm nhận như vậy.

Nguy hiểm! Kỳ ngộ!

Khá mơ hồ, nhưng vẫn có cảm giác nguy hiểm và kỳ ngộ cùng tồn tại. Một cảm nhận rất mới mẻ.

“Sao lại thế này?” Hoắc Vũ Hạo trong lòng hơi căng thẳng. Tuy Vận Mệnh Nhãn chỉ cho biết một đáp án ba phải mơ hồ, nhưng trong dự cảm, nguy cơ xuất hiện trước kỳ ngộ. Tựa như trong một đỉnh núi cao xa xa nào đó, đang có vô số nguy cơ đợi hắn. Thật không phải là một hiện tượng tốt chút nào.

Nhưng mà, đã tới nơi này rồi, hắn cũng không dễ dàng lùi bước. Vận Mệnh Nhãn cũng không tạo cảm giác nguy cơ trí mạng.

“Cẩn thận xâm nhập!” Đây là chiến lược được Hoắc Vũ Hạo ngay lập tức quyết định.

Tiếp tục đi, Hoắc Vũ Hạo rõ ràng giảm tốc độ di chuyển rất nhiều. Hơn nữa cứ khoảng 15 phút lại tiến hành sửa chữa. Yêu cầu của hai cô gái muốn thay hắn điều khiển cũng hoàn toàn bị cự tuyệt, đồng thời hắn còn yêu cầu các nàng luôn phải duy trì trạng thái cơ thể tốt nhất.

Thấy Hoắc Vũ Hạo cẩn thận như thế, hai nữ cũng không nói thêm gì nữa. Dù sao cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Ngay cả Kha Kha cũng không biểu hiện một chút nào nôn nóng.

Một lúc lâu sau, bọn họ đã trèo lên đỉnh núi thứ ba trên đường đi, cũng là mục tiêu cuối cùng trong kế hoạch hôm nay của Vũ Hạo. Đỉnh núi có tầm nhìn khá bao quát trở thành địa điểm dừng chân qua đêm của ba người.

Trước đó, bọn họ cuối cùng cũng gặp một ít phiền toái. Hai hồn thú Kim Hổ tu vi hơn 3000 năm xuất hiện cản đường.

Cũng là Kim Hổ, nhưng Kim Hổ sống ở Cảnh Dương sơn mạch lại cường đại hơn nhiều. Cái đầu cứng rắn ngay cả Ám Kim Khủng Trảo cũng chỉ đâm vào được một thốn. Mặc dù kết quả trận chiến cũng không thay đổi, vẫn chết trong tay Hoắc Vũ Hạo, nhưng đã hao phí không ít thời gian.

Trải qua một ngày, Hoắc Vũ Hạo cũng phát hiện, hồn thú ở Cảnh Dương sơn mạch phàm là có thuộc tính kim loại, thực lực so với nơi khác đều mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng những thuộc tính khác thì lại yếu hơn không ít. Một con Khanh Bằng (Một loài chim to lớn trong truyền thuyết) thuộc tính phong có tu vi chừng vạn năm, là hồn thú tu vi cao nhất mà họ nhìn thấy hôm nay, thế mà lại bị hai con Kim Hổ 3000 năm dọa cho chạy mất dép. Do đó, có thể nói hồn thú thuộc tính kim loại ở sơn mạch này vô cùng bá đạo.

Nhưng một ngày qua, hồn thú Hoắc Vũ Hạo mong muốn được diện kiến nhất lại trước sau không hề thấy động tĩnh. Trên đường cũng không gặp được một hồn thú hệ tinh thần nào. Quả nhiên, dù ở địa phương nào, hồn thú thuộc tính tinh thần đều là hàng hiếm. Còn may hôm nay chỉ là ngày đầu tiên, sự kiên nhẫn của Hoắc Vũ Hạo vốn không thấp chút nào.

Có Vận Mệnh Nhãn đoán trước phần nào, hắn đã quyết định, cao nhất chỉ đến ngọn núi thứ năm tính từ bên ngoài vào, sau đó sẽ phải di chuyển sang những đỉnh núi tương đương, không đi sâu vào thêm nữa. Nếu năm ngày không có kết quả thì phải trở ra ngoài. Dù sao, an toàn trên hết.

Đến đỉnh núi. Chọn đỉnh núi để nghỉ ngơi còn có một nguyên nhân trọng yếu, hồn đạo khí Toàn Hình Tham Trắc ở chỗ cao có năng lực đào thoát cực mạnh. Có dạng khối cầu, nó hoàn toàn có thể lăn lông lốc với gia tốc cực lớn theo sườn núi mà hạ sơn, hồn thú muốn đuổi theo đã không dễ, huống gì còn có con nào dám đưa thân ra chặn một khối kim loại rơi tự do xuống núi chứ? Mặc dù đào thoát như vậy đối với hồn sư bên trong cũng không thoải mái, nhưng vẫn tuyệt đối an toàn.

Lần này Hoắc Vũ Hạo không dám nhóm lửa, nhưng vẫn làm một bữa ngon cho hai cô gái thưởng thức. Hoắc Vũ Hạo lóc lấy miếng thịt ở lưng Kim hổ vừa giết được lúc ban chiều, rồi dùng Bạch Hổ Chủy xắt mỏng như tờ giấy.

Thịt hổ đã hơi chua chua, nếu không được nấu nướng kỹ lưỡng, hương vị chắc chắn không tốt chút nào. Thịt hổ tươi chắc chắn tốt hơn, nhưng mà có bao nhiêu người có may mắn ăn được đâu?

Hoắc Vũ Hạo xắt mỏng thịt hổ xong xuôi đâu đấy, mới lấy ra gia vị, pha chế một loại nước sốt hoàn toàn mới, ăn có vị cay cay chua chua, nhưng khiến toàn thân thư thái. Thịt hổ chấm mù tạt lại như tươi hơn, chẳng những không còn mùi chua, lại mang thêm một nét hoang dã rất thú vị.

Bất quá Hoắc Vũ Hạo lại không làm cho các nàng ăn nhiều, ăn sống thịt hổ không tốt lắm cho tiêu hóa, mặc dù dinh dưỡng cũng tuyệt đối sung túc. Hắn lại pha chế thêm một loại nước sốt, dùng để trộn rau, ăn với lương khô, cũng tương đương đã ghiền.

Kha Kha và Quất Tử phát hiện, càng ăn nhiều món của Vũ Hạo làm, hảo cảm đối với hắn của hai nàng cũng tăng lên rõ ràng. Nếu dùng từ để miêu tả hình ảnh Vũ Hạo lúc này trong lòng hai nàng, thì phải là: hàng ăn…

– Tối nay làm sao đây?

Ăn xong cơm chiều, ba người ngồi vây quanh thành một tròn, ban đêm gió núi lành lạnh, từng cơn gió mang theo sương mù mỏng manh lất phất, dễ dàng thấm ướt vai áo.

Ở chỗ này ngẫu nhiên bất kì lúc nào cũng có thể đối diện hồn thú, lều trại hẳn nhiên không phải là một ý kiến hay.

Hoắc Vũ Hạo chỉ tay về khối cầu sau lưng, nói:

– Chỉ nên ở lại trong hồn đạo khí Toàn Hình Tham Trắc. Các ngươi đi minh tưởng đi, ta canh gác ở bên ngoài. Có động tĩnh gì ta trước tiên sẽ thông báo cho các ngươi.

Quất Tử nói:

– Nửa đêm sẽ đến phiên ta.

Kha Kha nói:

– Mỗi người chúng ta gác hai canh giờ là hợp.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười:

– Được, mọi người yên tâm đi ngủ đi. Đến giờ ta sẽ gọi.

Hai nữ đứng dậy trở về hồn đạo khí Toàn Hình Tham Trắc, đóng chặt những cửa sổ thủy tinh, hoàn toàn ngăn chặn cái lạnh ở bên ngoài.

Hoắc Vũ Hạo dựa lưng vào khối cầu ngồi xuống. Tuy rằng gió núi lạnh thấu xương, nhưng với hắn, cái lạnh chỗ này chẳng tính là gì. Bản thân là người có Cực Hạn Băng, sương núi thực tế lại rất thích hợp cho hắn thi triển năng lực bản thân.

Hai mắt khép kín, khoanh chân mà ngồi, Tinh Thần Tham Trắc lại khuếch tán ra xa. Còn trong cơ thể, hồn lực theo trạng thái minh tưởng lặng lẽ vận chuyển.

Có Nhị Thức Hải thật là tốt. Một tia ý niệm ở lại trong Nhị Thức Hải, điều động hồn lực thi triển Tinh Thần Tham Trắc, cảm nhận tình hình chung quanh, phần tinh thần còn lại vào Tinh Thần Hải nghỉ ngơi minh tưởng. Giống như một loài thú nào đó có thể nhắm một con mắt mở một con mắt khi ngủ vậy. Một khi có động tĩnh gì, tinh thần đang tu luyện sẽ được tia ý niệm kia đánh thức, nhanh chóng tỉnh dậy. Do đó, hắn căn bản không nghĩ phải gọi hai nữ đến thay thế mình.

Sắc trời tối sầm, ánh sao lấp lánh không trung, sương mù dày đặc thổi qua, giơ tay không thấy trước mặt.

Cơn rét ở xung quanh căn bản không ảnh hưởng tới Hoắc Vũ Hạo. Bản thân hắn nhiệt độ còn thấp hơn bên ngoài nhiều. Cực hạn băng dĩ nhiên khiến tốc độ tu luyện của hắn cực kỳ chậm chạp, nhưng căn cơ chắc chắn, lượng hồn lực cực cao, mật độ hồn lực dày đặc, so với hồn sư cùng cấp đã hoàn toàn bỏ rất xa.

Băng lấy thủy làm nền tảng, thủy nguyên tố trong không khí đối với tu luyện của Hoắc Vũ Hạo vốn rất ưu đãi. Hơn nữa tại đây trong núi lớn, thiên địa nguyên khí so với nơi khác càng dày đặc hơn, tốc độ tu luyện cũng được cải thiện hơn một chút.

Tu luyện trong thâm sơn, cảm giác thật không tồi. Hoắc Vũ Hạo cảm nhận hết thảy biến hóa trong phạm vi bán kính 250m, âm thầm cảm thán trong lòng. Khó trách hồn thú luôn mong muốn sinh sống tại núi sâu, sông lớn hoặc rừng thẳm. Quả nhiên thấy linh khí đầy đủ.

- Hử?

Đột nhiên, cảm giác nhạy bén khiến Vũ Hạo lạnh gáy rùng mình, mặc dù Tinh Thần Tham Trắc rõ ràng vẫn chưa phát hiện ra điều gì, nhưng mọi sợi lông trên người hắn lại dựng lên thẳng đứng nổi da gà.

- Sao lại thế này?

Bị giật mình, Hoắc Vũ Hạo đã thoát ra khỏi trạng thái minh tưởng. Hắn rất tin vào cảm giác nhạy bén của mình, trực giác báo động khẩn cấp, khiến hắn kịch liệt phản ứng đến mực này, chỉ e nguy hiểm lần này là bị đột kích trong đêm.

Giơ tay nhẹ nhàng gõ hai tiếng trầm đục vào cửa sổ thủy tinh, tiếng vang không lớn, nhưng đủ để đánh thức hai nữ thức dậy từ trong mộng.

- Chúng ta sắp có có phiền toái. Các ngươi không cần ra ngoài, chuẩn bị sẵn sàng hỏa lực công kích. Quất Tử, ngồi vào ghế điều khiển đi, nếu sự tình bất lợi, không cần lo cho ta, lập tức lăn xuống núi. Ta tự có biện pháp thoát thân sau.

Hoắc Vũ Hạo thì thầm nói vài câu. Giọng nói bình tĩnh nhưng gấp gáp lập tức khiến Quất Tử và Kha Kha hoàn toàn tỉnh táo.

- Ngươi phát hiện ra cái gì sao?

Quất Tử mở một cửa sổ, thì thào hỏi nhỏ. Lúc này trên người nàng và Kha Kha đã bắt đầu có những tiếng leng keng va chạm của những hồn đạo khí viễn công xuất hiện.

Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Ta chưa rõ, nhưng cảm giác của ta mẫn tuệ hơn người bình thường rất nhiều, e lần này gặp phiền toái lớn.

Hít sâu một bụng khí lạnh ban đêm, Hoắc Vũ Hạo cố hết sức giữ cho tinh thần bình tĩnh. Mặc dù hai năm nay hắn tiến bộ rất nhiều, nhưng dù sao hồn lực vẫn chỉ mới cấp 40, hoàn toàn chưa có khả năng so sánh với cường giả chân chính.

Tinh Thần Tham Trắc đang dò xét toàn phương vị được hắn chuyển sang chế độ quét tập trung. Ánh mắt Hoắc Vũ Hạo hướng tới những phương vị bất đồng quét qua quét lại.

Dò xét một hướng, hắn không sử dụng Vận Mệnh Nhãn, khoảng cách tối đa cũng lên đến 1000m. Lúc này hẳn nhiên không phải thời điểm tiết kiệm hồn lực, hắn phát động tối đa Tinh Thần Tham Trắc, lặng yên quét xuống chân núi.

Hồn đạo khí Toàn Hình Tham Trắc đột nhiên bật mở hai cửa sổ, trong bóng tối mơ hồ có hai khẩu pháo đen thui ló ra. Hai khẩu pháo khá to đường kính nòng pháo lên đến 100mm, lại do một mình Kha Kha sử dụng, hai bên vai mỗi bên một khẩu. Quất Tử đang ngồi ở vị trí điều khiển, tùy lúc có thể khởi động Hồn đạo khí Toàn Hình Tham Trắc.

Hoắc Vũ Hạo không dùng bất kỳ một hồn đạo khí nào, nhưng ánh mắt vô cùng lợi hại, lúc hắn xoay tròn một vòng rồi dừng lại, sắc mặt trở nên dị thường khó coi.

Những bóng dáng lặng lẽ yên tĩnh đang nhanh chóng từ bốn phương tám hướng tụ tập lại hướng về đỉnh núi, không phát ra dù một tiếng động nhỏ hay một tiếng bước chân nào. Nguy cơ vô hình như một bàn tay sắt bóp chặt trái tim Hoắc Vũ Hạo.

- Bầy sói, một bầy Kim Lang. Chúng ta bị bao vây. Ít nhất có ba đầu Kim Lang tu vi vạn năm, hơn một trăm đầu Kim Lang tu vi trăm năm và ngàn năm. Nhiều nhất ba phút nữa, chúng nó sẽ lên đến đỉnh núi. Các ngươi chú ý nhắm chuẩn thời cơ đột phá, vượt vòng vây. Chắc chắn bầy sói này vẫn chưa đủ sức ngăn các ngươi lăn xuống núi.

Quất Tử và Kha Kha lo lắng hít một hơi thật sâu, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng. Kim Lang hay đúng ra là Kim Chúc Lang, một loài hồn thú thuộc tính kim loại. Mặc dù nó không mạnh mẽ sánh với sư tử, hổ, báo, gấu nhưng lại nhanh hơn khá nhiều, hơn nữa thường săn mồi và tấn công theo bầy. Trong Cảnh Dương sơn mạch, mọi hồn thú thuộc tính kim loại đều được tăng cường sức chiến đấu phải cao hơn ba thành so với nơi khác, huống gì còn có ba con Kim Lang vạn năm chỉ huy, có thể nói là cực kỳ phiền toái. Dù cho bầy sói không đủ khả năng một kích giết chết bọn họ, thì phương thức vờn chung quanh chờ tiêu hao cũng khiến họ khó sống.

- Vũ Hạo, mau lên đây! Chúng ta cùng nhau lăn xuống đi.

Quất Tử vội vàng kêu lên. Nhưng Hoắc Vũ Hạo lại lắc đầu.

- Không, ta không thể đi. Bầy Kim Lang này hẳn là do một con Ngân Lang phái tới. Mới tức thì ta đã phát hiện khí tức của Ngân Lang, nếu đúng là vậy, con Ngân Lang này chính là hồn hoàn thứ tư cực kỳ thích hợp của ta. Các ngươi cứ đi trước, không cần phải xen vào, ta đã có biện pháp.

- Không được, rất nguy hiểm! Bầy sói có hơn trăm đầu Kim Lang đấy!

Quất Tử vừa nói, đã mở cửa cabin muốn bước ra. (Nguyên bản tg là khoang, từ khoang trong khoang thuyền, khoang máy bay, nhưng từ này đứng một mình thì hơi khó hiểu và văn phong hơi lạt, do đó mượn từ cabin trong tiếng Anh cho dễ hiểu)

Hoắc Vũ Hạo quay ngoắt lại chặn cửa cabin không cho mở ra, trầm giọng:

- Ta tự có năng lực thoát hiểm, nếu thật sự không được, bằng hồn đạo khí phi hành ta thừa sức thoát khỏi chỗ này. Chuẩn bị đi, ta tiễn các ngươi đi trước.

Hai tay hắn đã được bao trùm toàn bộ bởi băng tinh. Hai cánh tay vận sức, Khống Hạc Cầm Long bộc phát uy lực Huyền Thiên Công bá đạo, cộng thêm tố chất sức mạnh của cơ thể mạnh mẽ, chụp lấy hai trong sáu chân của Hồn đạo khí Toàn Hình Tham Trắc nhấc bổng lên, dùng sức đẩy đi.

Hồn đạo khí Toàn Hình Tham Trắc nặng nề ngay lập tức nghiêng ra, ngã ngửa. Quất Tử và Kha Kha cùng lúc hét lên hoảng hốt, giọng nói Hoắc Vũ Hạo vẫn văng vẳng bên tai hai nàng:

- Không cần lo cho ta, đến điểm hẹn chờ ta. Nhất định ta sẽ không có việc gì, không cần quay lại, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Diện tích mặt đất trên đỉnh núi vốn nhỏ hẹp, Hồn đạo khí Toàn Hình Tham Trắc bị ném đi lập tức mất thăng bằng, hướng về một bên lăn xuống.

Sau đó, Quất Tử thể hiện năng lực điều khiển chuẩn xác và thói độ cực kỳ quyết đoán. Kha Kha còn lẹ tay hơn, dù bất mãn muốn chất vấn Hoắc Vũ Hạo, nhưng nàng đã nhanh chóng đóng lại hai cái cửa sổ đã mở. Sáu cái chân dài được rút vào, một lượng keo rất lớn từ Hồn đạo khí Toàn Hình Tham Trắc phun ra bên ngoài, khiến bề mặt của nó đàn hồi, che kín toàn bộ khối cầu kim loại, ầm ầm lao xuống núi. Hai cô gái bên trong thoáng cảm giác trời đất quay cuồng, kết cấu bảo vệ chương trình lăn bắt đầu phát huy tác dụng. Cabin hình cầu bên trong được tách biệt hoàn toàn với lớp vỏ ngoài, vô số lò xo hỗ trợ giảm xóc, đồng thời giữ cabin ở giữa luôn ở trạng thái ổn định thăng bằng.

Nhìn thấy khối cầu to lớn đang hạ sơn, Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng thở dài, căn bản là vì một vài năng lực của hắn không thể để cho hai cô gái này nhìn thấy. Các nàng mà ở lại, đối phó Kim Lang đương nhiên sẽ thoải mái hơn, nhưng hắn cũng không thể toàn lực ứng phó. Hơn nữa, hắn cũng không nói dóc, hắn quả thật cảm nhận được khí tức một con Ngân Lang vạn năm. Hoắc Vũ Hạo càng ngày càng hiểu rõ một hồn hoàn hệ tinh thần khó kiếm đến mức nào, cơ hội tuyệt vời này hắn không thể bỏ qua. Bỏ qua con Ngân Lang vạn năm năng lực khủng bố này, muốn tìm một con nữa chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Từ khi bắt đầu kế hoạch Cực Hạn Đan Binh, được huấn luyện rất kỹ, hắn chưa bao giờ dùng hết toàn lực, khiến ngay cả bản thân cũng chưa biết hết thực lực hiện tại của bản thân chính xác là như thế nào. Lúc này cơ hội khó gặp, nguy cơ đối diện sinh tử, tiềm năng mới có thể bộc phát tối đa. Hồn thú vạn năm thì sao chứ, thuộc tính kim loại cường hãn thì thế nào, bản thân ta là kẻ cực kỳ am hiểu lấy một địch nhiều, lấy yếu thắng mạnh a! Nếu mà không làm được, kế hoạc Cực Hạn Đan Binh đặt trên người ta còn có ý nghĩa gì chứ?

Hai tay thả lỏng, rũ xuống. Hai tròng mắt bắt đầu tản mát kim quang, ánh kim dịu dàng nồng nàn mang theo khí thế thoải mái.

- Đến đây đi.

Trong khoảnh khắc cả tinh, khí, thần của hắn đều được đẩy lên đỉnh phong.

Tinh Thần Tham Trắc nói cho hắn biết, Hồn đạo khí Toàn Hình Tham Trắc đang băng băng lăn xuống là thứ đang hấp dẫn sự chú ý của bầy Kim Lang, một vài còn đã đuổi theo, đó cũng là một trong những mục đích của hắn. Lúc này hắn cần phải hấp dẫn toàn bộ chú ý của bầy Kim Lang, những con Kim Lang truy đuổi kim sẽ làm cho đội hình Kim Lang lộn xộn.

Một cái bóng màu bạc bị hắn ném vào không khí. Đột nhiên, một tiếng nổ dữ dội vang lên giữa không trung, trên tay trái Hoắc Vũ Hạo, quang manh màu xanh lam thoáng ẩn thoáng hiện, đó chính là dấu hiệu của Băng Bạo.

Thi thể Ngân Lang hóa thành bột mịn đầy trời, theo hơi nước trên đỉnh núi bay tán loạn, mùi máu tươi nồng nặc khắp nơi.

Ở thế giới hồn thú mạnh được yếu thua, nếu không đủ hung tàn, sẽ không có khả năng sinh tồn. Hiện tại, Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn thu hết mọi sự thương hại yếu mềm, toàn bộ chuyển sang trạng thái giết chóc.

“À ú ú ú ——, À ú ú ú ——” Những tiếng sói tru thảm thiết vang lên giữa lưng chừng núi. Hẳn nhiên, bầy Kim Lang biết Hoắc Vũ Hạo đã phát hiện ra chúng, Hồn đạo khí Toàn Hình Tham Trắc đằng kia bị che hết mùi máu Ngân Lang dĩ nhiên không còn có thể hấp dẫn bọn chúng. Bầy sói nhanh chóng buông tha con mồi nọ, toàn lực tăng tốc, hướng lên đỉnh núi phóng tới.

Những tiếng kim loại va chạm không ngừng vang lên trên người Hoắc Vũ Hạo, rất nhiều những cái hộp kim thiết xuất hiện, mỗi cái đều tản ra màu ám kim thâm thúy.

Những chiếc hộp đó phân bố chủ yếu ở hai vai, hai bàn tay, trước ngực, sau lưng, bên hông bắp đùi, eo. Từ trên xuống dưới, tổng cộng hết thảy mười tám hộp. Mỗi cái hộp kim loại đều khá nặng, nhìn qua khiến Hoắc Vũ Hạo càng thêm sừng sững, đồ sộ.

Con Kim Lang đầu tiên rốt cục xuất hiện trong tầm nhìn của Hoắc Vũ Hạo, quả nhiên hoàn toàn không giống Kim Lang ở khu vực khác. Bên dưới bộ lông sáng bóng, từng cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, ánh mắt khát máu tập trung hoàn toàn lên người Hoắc Vũ Hạo. Điên cuồng gầm gừ rồi tru lên những tiếng đặc trưng, ngay lập tức đã tấn công hắn. Hai chân trước phóng tới, lợi trảo như đao, chụp xuống Hoắc vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo bình tĩnh phán đoán, Kim Lang nơi này hẳn là loài sói có sức mạnh vật lý năng lực cận chiến sáp lá cà cực mạnh.

Thoáng lùi nửa bước, Hoắc Vũ Hạo giơ tay trái. Một tiếng “Choang” bén nhọn bùng nổ, vô số tia sáng trắng nhoáng lên từ một cái hộp kim loại. Bóng của con Kim Lang đột nhiên dừng lại giữa không, thế đánh tới vẫn không đổi, nhưng tiếng rống thảm thiết lại cùng lúc vang lên.

Bộ lông và da kim loại với lực phòng ngự mạnh mẽ, lúc này xuất hiện mười sáu cái lỗ thủng đầy máu.

Đúng vậy, chính là Gia Cát hồn đạo nỏ, năng lực đâm xuyên cực khủng bố, nháy mắt thấu qua cơ thể Kim Lang ngàn năm trước mặt.

Đống nỏ cơ trên người Hoắc Vũ Hạo đã sớm bổ sung đầy đủ năng lượng, mỗi ba ngày cần bổ sung năng lượng lại một lần nữa. Trước khi tiến vào Cảnh Dương sơn mạch, hắn đã chuẩn bị chu đáo, con Kim Lang ngàn năm trở thành vong hồn thứ nhất của Gia Cát hồn đạo nỏ.

Hoắc Vũ Hạo giơ tay trái, chụp lấy thi thể con Kim Lang, nháy mắt đóng băng những vết thương trên người nó, nhưng vẫn không rót năng lực Băng Bạo vào trong cơ thể nó. Vung tay lên đã vứt nó sang một bên.

Gia Cát hồn đạo nỏ trên người hắn lúc này khác với món lần trước chế tạo trước mặt Hiên Tử Văn. Nguyên liệu tốt hơn, chế tạo tinh tế hơn khiến những hộp Gia Cát hồn đạo nỏ này có khả năng phóng ra đến ba lượt, mỗi lượt 18 mũi vũ tiễn, tổng cộng 54 công kích trí mạng xuyên thấu trên một hộp nỏ, thế mà Vũ Hạo lấy ra những 18 hộp, đều là hồn đạo khí cấp 5. Gia Cát hồn đạo nỏ lúc vận hành chỉ cần một lượng hồn lực cực nhỏ thoáng dẫn động hạch tâm pháp trận, lực lượng còn lại được bổ sung bằng kết cấu cơ khí dẫn động lực, với tính chất đặc biệt của lẫy nỏ bắn tên công kích. Lực phá hoại hiển nhiên rất mạnh.

Lúc con đầu tiên Kim Lang bị Hoắc Vũ Hạo ném qua một bên, lần lượt bảy con Kim Lang khác đã nhảy tới đỉnh núi, không ngoại lệ đều phát động công kích tới Hoắc Vũ Hạo. Tu vi bảy hồn thú này từ 300 đến 2000 năm, nhìn vào thân thể lớn nhỏ và lượng cơ bắp cuồn cuộn có thể dễ dàng nhận thấy.

Tinh Thần Tham Trắc toàn lực phát động, Hoắc Vũ Hạo nhanh nhẹn di chuyển, chân bước Quỷ Ảnh Mê Tung nhắm thẳng con Kim Lang có vẻ “gầy yếu” nhất. Hai tay cùng lúc giơ lên, những tiếng lách cách leng keng như tiếng tử thần đòi mạng, Gia Cát hồn đạo nỏ không hề tiết kiệm trút ra như mưa, mũi tên nhọn hoắc xâm nhập vào da thịt, Kim Lang thảm thiết tru lên. Căn bản hắn không cần nhìn bằng mắt vẫn tuyệt đối không bắn sai vị trí. Hai đầu Kim Lang đã ngã xuống.

Thân thể Hoắc Vũ Hạo đã vọt tới vị trí con Kim Lang tu vi chỉ có vài trăm năm trước mặt, né đòn công kích của đối phương, Ám Kim Khủng Trảo xuất hiện hung hãn đánh xuống. Không đánh vào trán hay đỉnh đầu Kim Lang là chỗ cứng nhất, Vũ Hạo thọc vào cổ nó, xuyên thấu qua trung khu thần kinh, con Kim Lang thứ tư nháy mắt hồn lìa khỏi xác.

Mũi chân trái chạm đất, thân hình Hoắc Vũ Hạo dừng lại tại chỗ, Kim Lang trăm năm dính chặt ở trảo tay phải được tay trái gỡ ra, rồi đột nhiên ném về phía ba con Kim Lang khác vừa xông lên tới đỉnh núi.

Cùng lúc đó hắn xoay người, Gia Cát hồn đạo nỏ lại phát ra âm thanh lạnh gáy, nhóm Kim Lang truy kích phía sau hắn, rên rỉ ngã xuống.

“Ầm ——”

Băng Bạo phát động, thi thể Kim Lang trăm năm trở thành quả bom tốt nhất, nổ văng ba con Kim Lang. Bản thân Hoắc Vũ Hạo lại tiếp tục đổi hướng, tay trái chụp tới. lại nắm được một thây sói khác, rót vào Băng Bạo, nhanh chóng lấy đà súc thế ném ra.

Tinh Thần Tham Trắc quả thật là một thứ vũ khí cường hãn với tác dụng tuyệt đối là Thần Kỹ. Vị trí thi thể Kim Lang ngàn năm vừa rơi xuống, cũng chính là vị trí có đông nhất Kim Lang vừa xúm xít xông lên.

Sói tru sói hú, máu thịt văng tứ tung, một đám Kim Lang ở chỗ đó bị oanh tạc không sót lại một con nào.

Lại thêm hai quả bom sói xuất hiện trên tay Hoắc Vũ Hạo. Hai con sói trước đó bị bắn chết bởi Gia Cát hồn đạo nỏ trở thành tế phẩm của Băng Bạo. Thi thể lăng không bay đi, một tiếng nổ rung chuyển đỉnh núi vang đi thật xa, làm chấn động khắp cả Cảnh Dương sơn mạch, những âm thanh vang vọng không ngớt đánh vào những vách núi dội lại.

Chiến đấu chỉ mới trải qua vài chục giây, hơn 30 đầu Kim Lang đã vĩnh biệt thế giới. Hoắc Vũ Hạo cũng tiêu hao hết phân nửa số vũ tiễn trong Gia Cát hồn đạo nỏ. Phần lớn Kim Lang bị uy lực khủng bố của Băng Bạo tiễn đi một đoạn.

Băng Bạo của Hoắc Vũ Hạo và Thi Bạo của Sứ Giả Tử Thần ngày trước đều thần diệu như nhau. Chỉ khác Sứ Giả Tử Thần có là hồn kỹ kịch độc, cần thời gian nhất định thay đổi thi thể. Hoắc Vũ Hạo tuy không có năng lực dẫn nổ một đoàn thể như vậy, nhưng Băng Bạo phát động nhanh hơn, vấn đề duy nhất chính là cần đem uy lực Băng Bạo rót vào khối băng. Nhưng Băng Bạo còn có một cái ưu đãi, chính là hồn lực tiêu hao tương đối nhỏ.

Bình sữa cấp sáu xuất hiện trong tay, Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng khôi phục hồn lực vừa tiêu hao. Bầy Kim Lang không còn nôn nóng xung phong lên trước nữa. Hẳn nhiên quang cảnh giết chóc trước đó đã khiến chúng kinh hãi, yên tĩnh chờ đợi thủ lĩnh đến.

Hoắc Vũ Hạo thấy bầy Kim Lang đang chờ đợi, nếu hắn lúc này muốn phá vây, chính là thời cơ tốt nhất. Những con Kim Lang này chắc gì ngăn nổi hắn, thế nhưng mục đích của hắn không phải năm ở đám Kim Lang này, hắn cũng đang chờ đợi.

Hai tay nhanh chóng thu hồi những Gia Cát hồn đạo nỏ đã bắn hết ba lượt, Ám Kim Khủng Trảo vẫn luôn thò ra ngoài, lưu quang ám kim như sóng nước lăn tăn, lưỡi dao sắc bén không hề lưu lại một chút máu tươi nào.

Đột nhiên, hai mắt Hoắc Vũ Hạo sáng rực, phóng tầm mắt về một hướng, ba bóng dáng cùng lúc xuất hiện trên đỉnh núi, xếp thành một hàng đứng song song với nhau.

Đó là ba con Kim Lang có thể hình to lớn dị thường. Mỗi con đều cao hơn 4m, thân thể tráng kiện nếu đứng thẳng bằng hai chân sau, quả thực không khác gấu lớn là mấy. Bốn chân cực kỳ săn chắc, móng vuốt dưới chân tỏa ra u quang thâm thúy, nhìn qua sắc bén không thua gì Ám Kim Khủng Trảo.

Ba con Kim Lang thủ lĩnh ánh mắt đều đỏ như máu, nhưng rất khác so với Kim Lang bình thường. Khí tức khát máu không ngừng trào ra ảnh hưởng đến xung quanh.

  Kim Lang vạn năm, chắc chắn không sai, ba con hồn thú Kim Lang vạn năm này chính là thủ lĩnh đàn Kim Lang trước mặt. Xét khí tức và dao động hồn lực, tu vi ba con này trong khoảng 1v đến 2v năm. Nhưng có lẽ, chiến lực của bọn chúng không đơn giản thể hiện ở con số 1-2v năm. Lang thú hùng tráng cỡ này cũng là lần đầu tiên Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy. Tuy hắn rất tự tin vào năng lực bản thân, nhưng sau khi đối phó ba con Kim Lang này có còn "nguyên vẹn" hay không thì hắn không chắc. Nhưng, hắn cũng không có cơ hội đó, ngay sau khi ba con Kim Lang xuất hiện, một cái bóng nhỏ hơn màu bạc xuất hiện phía sau chúng.

    Một đầu Ngân Lang cao khoảng 3m, không hùng dũng như Kim Lang vạn năm, mà thon dài và khỏe đẹp. Trên trán, một nhúm lông trắng vẽ một hình trăng tròn hoàn mỹ, đôi mắt màu bạc nhìn Hoắc Vũ Hạo như muốn phun lửa, tràn ngập oán hận.

    Hai phe có vẻ như đang kiềm chế, vô cùng yên lặng. Nếu thông thường, có lẽ ba con Kim Lang vạn năm sẽ bày trận tam giác vây kín Hoắc Vũ Hạo ở giữa, nhưng lúc này chúng không làm vậy. Nhìn chúng bây giờ có vẻ như có việc khác quan trọng hơn: bảo vệ Ngân Lang.

    Ngân Nguyệt Lang Vương, hồn thú vạn năm. Được rồi, ta chính là muốn tìm ngươi. Trong lòng Vũ Hạo không có chút nào lo sợ, ngược lại càng thêm hưng phấn, cũng thêm phần bình tĩnh.

    Hắn đương nhiên không cần liều mạng với Kim Lang đánh bừa, mục tiêu chính là hạ sát Ngân Nguyệt Lang Vương phía sau chúng nó, hơn nữa phải thành công đem nó đi, đó mới là nhiệm vụ gian nan vô cùng.

    Những con Kim Lang còn lại chưa kịp lên đỉnh núi cũng dừng lại. Đỉnh núi nhỏ hẹp, không thích hợp cho các vị thủ lĩnh đánh nhau, cũng không cần thiết phải tụ tập quá đông gây rối loạn, vả lại Hoắc Vũ Hạo dùng thây sói dẫn động Băng Bạo cũng khiến chúng run như cầy sấy.

    Đúng lúc này, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên chuyển động, thân thể như tên bắn phóng ra, chủ động công kích. Trên trán, Vận Mệnh Nhãn hoàng kim chậm rãi hé mở, uy nghiêm của vận mệnh đột nhiên tràn ngập.

    Bốn con sói vừa xuất hiện thấy động muốn tấn công cũng sửng sốt, một cảm giác sợ hãi khó hình dung hình thành trong tâm khảm.

    Cũng đúng lúc này, Vận Mệnh Nhãn phóng ra những luồng sáng tử kim liên tục không ngừng, mục tiêu chính là Ngân Nguyệt Lang Vương.

    Đúng vậy! Đây là công kích tinh thần mạnh nhất Hoắc Vũ Hạo sở hữu: Vận Mệnh! Linh Hồn Ngưng Thị.

    Ngân Nguyệt Lang Vương bản thân cũng có tinh thần lực siêu cường, nhưng khi đối mắt với Vận Mệnh Nhãn, thân thể không kềm được run rẩy. Mạnh mẽ rống lê, hào quang màu sắc rực rỡ phát ra bảo vệ phần đầu, ý đồ ngăn cản công kích của Linh Hồn Ngưng Thị.

    Trong dải màu sắc rực rỡ, có đủ cả xanh, vàng, đỏ, lục, lam, chàm, tím bảy sắc cầu vồng. Khi dải màu đó xuất hiện, không gian xung quanh Ngân Nguyệt Lang Vương kịch liệt vặn vẹo. Sự méo mó trong không khí càng lúc càng rõ, ngay cả thân thể cao lớn của nó cũng đã mơ hồ nhìn không thấy.

    Ánh tử kim tràn ngập uy nghiêm vận mệnh lướt qua dải sáng bảy màu lướt tới, chạm lên nó, hóa giải nó thành một luồng xoáy lớn, dường như đã bị Linh Hồn Ngưng Thị của Hoắc Vũ Hạo cắn nát.

    Một quang ảnh màu trắng chậm rãi xuất hiện sau lưng Hoắc Vũ Hạo. Thân thể mập mạp, mũm mĩm nhưng trên người có mười đường hoa văn sáng rực. Quang ảnh chỉ lóe lên một chút rồi biến mất, nhưng ánh tử kim của Linh Hồn Ngưng Thị lại được phóng lớn rất nhiều.

    Khí xoáy bảy màu phát ra tiếng kêu "xèo" một cái rồi biến mất, Ngân Nguyệt Lang Vương rên rỉ, đôi mắt bạc nhát mắt nổ tung, máu tươi bắn ra mãnh liệt, thân thể quay cuồng mới miễn cưỡng đứng thẳng.

    Thật mạnh! Hoắc Vũ Hạo lại không hưng phấn, ngược lại còn rất khiếp sợ.

    Vận mệnh! Linh Hồn Ngưng Thị, là công kích tinh thần cường đại nhất của hắn. Thực tế có thể uy hiếp đến Hồn Thánh thất hoàn. Hồn kỹ này chính là Vận Mệnh Nhãn tăng cường Linh Hồn Trùng Kích đến một trình độ đáng sợ, nháy mắt hút hết tinh thần lực trong Nhị Thức Hải, còn phải mượn tinh thần lực của Thiên Mộng Băng Tằm mới miễn cưỡng sử ra một kích. Một ngày nhiều lắm hắn chỉ dùng được một lần. 

    Hoắc Vũ Hạo trong khi thực hiện kế hoạch Cực Hạn Đan Binh đã từng thí nghiệm với một hồn thú 2v năm, kết quả một kích hồn thú nọ nổ tung cả cái đầu mà chết.

    Ngân Nguyệt Lang Vương này hẳn là vừa mới đột phá cảnh giới vạn năm không lâu, thế nhưng giơ đầu chịu báng một kích vừa rồi không nói, khiến bản thân phải mượn thêm lực lượng Thiên Mộng ca, tinh thần lực nháy mắt thiếu hụt, sinh ra một vài tác dụng phản phệ, vậy mà Ngân Nguyệt Lang Vương ngoại trừ hai mắt nổ tung, cũng không có thụ thương trí mạng nào khác, quả thật kế hoạch ban đầu của Hoắc Vũ Hạo đã xảy ra biến cố ngoài dự tính.

Đọc truyện chữ Full