TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 114: Kiếm ra khỏi vỏ phong quang vô tận (1)

Khí tức của hai người bọn họ đều đặc biệt cường đại, vượt xa so với Kiếm Khí Cảnh cửu đoạn hậu kỳ. Là loại toàn diện nghiền ép. Hai khí tức đều ẩn chứa phong quang mãnh liệt, phong quang kinh người lợi hại vô biên, giống như bảo kiếm chém ngang hư không, cắt qua tất cả, va chạm vào nhau. Giống như có vô số kim loại va chạm chấn động vào nhau, phát ra âm thanh.

Trong phong quang của Vũ Văn Minh Hóa có một sự kiên cường, có vẻ cực kỳ bá đạo, hoàn toàn lấy lực lượng quét ngang tất cả, nghiền ép tất cả. Phong quang của Tiêu Thiên Phong lại tràn ngập cảm giác muốn đánh xuyên qua tất cả cắt qua tất cả, vô cùng vô tận!

Ánh mắt của hai người đặc biệt lợi hại, bắn ra tinh quang màu vàng nhạt, giống như hai thanh lợi kiếm bắn ra, va chạm trong hư không. Mơ hồ có vô số tiếng kim loại va chạm vang lên leng keng. Không khí bạo chấn.

- Ha ha ha ha, khí thế của ngươi tốt vô cùng. Ta sẽ lấy ra toàn lực.

Vũ Văn Minh Hóa cất tiếng cười to, hai mắt bắn ra tinh quang sắc bén ép người. Giọng nói lại giống như chuông lớn vang dội, khí thế nghiêm nghị.

Keng.

Hắn rút kiếm, chỉ thẳng vào Tiêu Thiên Phong. Khí tức toàn thân liền ngưng tụ, đột nhiên tăng lên gấp bội, bá đạo tuyệt luân, nghiền ép qua, giống như núi lở dòng nước lũ chặn đánh tất cả.

Bách Luyện Kiếm của hắn không giống với những thanh kiếm khác, rộng hơn, dầy hơn, dài hơn. Thân kiếm cứng rắn thẳng tắp, tràn ngập cảm giác lực lượng, khiến người ta cảm giác bị đè ép mãnh liệt. Đó là một thanh Bách Luyện Kiếm lớn.

- Kiếm của ta, phong quang vô tận.

Tiêu Thiên Phong không hề động đậy, trong giọng nói phong quang tuyệt đối.Kkhí thế phong quang vô tận ngưng tụ lại giống như kiếm. Một kiếm cắt qua, đem theo cảm giác cuộn trào mãnh liệt, mở ra dòng nước lũ.

Hàn quang lóe lên. Tiêu Thiên Phong rút kiếm. Một kiếm chỉ thẳng vào Vũ Văn Minh Hóa. Trên thân kiếm có một ánh sáng màu vàng nhạt. Hắn chậm rãi đi lên phía trước, có tư thế kéo dài bất tận, ép ra mũi kiếm, hình thành kiếm quang rất nhỏ không rõ ràng phun ra nuốt vào.

Mặt đất bằng phẳng chợt nổi gió. Gió gào thét đến. Thời khắc hai người xông qua, vô số cơn gió sắc bén bị cắt qua, nghiền nát vô số.

Mọi người ngừng thở, trợn tròn hai mắt, rất sợ bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào.

- Vì sao ta cảm thấy thực lực của Tiêu Thiên Phong này không kém hơn Nhị sư huynh vậy?

- Ta cũng có loại cảm giác này. Mặc dù kiếm khí tu vi của hắn chỉ có cửu đoạn trung kỳ, nhưng thật sự đánh nhau, nói không chừng sẽ không thua kém Nhị sư huynh bao nhiêu.

- Tên đệ tử này thật kinh người, khiến người ta nhìn không thấu.

La Thiên Hùng nhẹ giọng nói, trên mặt có ý cười không che giấu được:

- Đây là phúc của Thanh Phong Kiếm Phái ta. Đệ tử như vậy càng nhiều, bản phái sau này sẽ càng cường đại.

Các vị trưởng lão đều gật đầu biểu thị đồng ý, nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn.

- Đến đây đi. Chiến đấu đi. Để ta xem thử, thực lực của ngươi rốt cuộc thế nào?

Vũ Văn Minh Hóa quát lớn. Tiếng quát giống như sấm đánh không ngừng nổ vang. Hai tay hắn cầm kiếm giơ lên chém xuống. Kình phong gào thét, kéo thành từng mảnh trăng tàn màu vàng nhạt, khí thế hung hăng bá đạo đến cực điểm.

Thuần túy chỉ là động tác vung kiếm, không ngờ đè ép hình thành kiếm khí, chém về phía Tiêu Thiên Phong.

Vẻ mặt Tiêu Thiên Phong lạnh lùng, hai mắt đã xuất hiện sự cuồng nhiệt kinh người. Hắn từng bước tiến về phía trước, giống như như mũi tên rời cung, bắn về phía Vũ Văn Minh Hóa. Hắn vung kiếm, chém nát kiếm khí, một kiếm đâm ra, phong quang tuyệt đối.

- Tới rất hay!

Hai mắt Vũ Văn Minh Hóa tức giận trợn trừng, quát lớn. Dưới một kiếm ép xuống, khí tức khủng khiếp thật sự muốn làm cho người ta hít thở không thông. Một kiếm Tiêu Thiên Phong đâm ra chưa từng thay đổi, phong quang vô cùng vô tận ép thẳng tới, thề không bỏ qua.

Mặt Vũ Văn Minh Hóa hơi biến sắc, hai tay nắm chặt, chợt dùng lực lắc một cái. Thanh kiếm lớn xoay tròn giống như mặt biển tức giận cuồn cuộn nổi lên khí áp mãnh liệt. Không khí đông đặc giống như nước chảy, đè ép về phía Tiêu Thiên Phong.

- Mở!

Quát khẽ một tiếng, toàn thân Tiêu Thiên Phong lộ ra khí tức phong quang sắc bén, đâm ra một kiếm kinh người cuộn trào mãnh liệt. Kiếm khí nửa tấc phun ra nuốt vào, giống như muốn xuyên thủng hư không đánh văng không khí ra, hình thành một chân không hình cái chùy.

- Kiếm quang nửa tấc! Một đệ tử cửu đoạn trung kỳ lại có thể làm được!

- Không phải chỉ có tu vi thập đoạn mới có thể ép ra kiếm quang sao?

Các trưởng lão đều kinh hãi.

Leng keng.

một tiếng động giống như sấm sét nổ vang, chuông lớn chấn động mạnh, long trời lở đất vang lên. Tiếng kim loại sắc bén va chạm vào nhau một cách đáng sợ phát ra tiếng điibgh chói tai đến cực điểm. Mọi người đều che hai lỗ tai, trên mặt hiện lên thần sắc thống khổ, đầu óc mê muội. Vài người yếu hơn thậm chí lảo đảo lùi lại vài bước.

Một kiếm tiến thẳng không lùi của Tiêu Thiên Phong bị Vũ Văn Minh Hóa ngăn cản. Mũi kiếm đâm vào giữa thân kiếm, tạo ra chấn động hình gợn sóng màu vàng nhạt nhanh chóng khuếch tán ra. Tia lửa bắn ra. Bụi trên kiếm đài bị trùng kích quét tới cuộn lên trên không trung.

- Thật mạnh!

Trong lòng Vũ Văn Minh Hóa kinh ngạc. Khí thế của một kiếm này thật đáng sợ. Trong lúc ngăn cản, lại có một phong quang xuyên qua thân Bách Luyện Kiếm lớn của hắn, đâm về phía ngực. Nếu không phải hắn kịp thời vận dụng kiếm khí chống đỡ, chỉ sợ sẽ phải bị chút nội thương. Cho dù là ngăn cản được, lúc này hắn cũng cảm thấy có chút khó chịu.

Một kiếm tiến thẳng không lùi bị ngăn cản, thần sắc Tiêu Thiên Phong không thay đổi. Hắn bay vút lên trời cao, thu kiếm, xoay người lại ba trăm sáu mươi độ tiếp đó chém ra một kiếm. Kiếm khí sắc bén, giống như một cơn lốc ngang dọc, quét tới.

- Thật nhanh!

Vũ Văn Minh Hóa vội vàng vận dụng kiếm. Phong quang lại tràn ngập. Một kiếm vừa đâm lên, trực tiếp phá hết cơn lốc kiếm khí kia, phóng ra một đạo kiếm khí lớn quét ngang hư không, chém về phía Tiêu Thiên Phong.

Một kiếm chém nát kiếm khí, vút lên trời cao đánh xuống, tiến quân thần tốc, tiến thẳng không lùi.

Vũ Văn Minh Hóa rít gào một tiếng, quay về xuất kiếm giống như gió thu cuốn hết lá vàng, vô số hạt bụi cuồn cuộn nổi lên. Kiếm khí màu vàng nhạt thành hình cung, chém về phía Tiêu Thiên Phong.

Bá đạo kiên cường va chạm cùng tiến thẳng không lùi. Lại một lần nữa núi lở đất nứt trời đất chấn động. Năng lượng trùng kích mãnh liệt, tia lửa bắn ra bốn phía. Những tiếng động khủng khiếp vang lên. Hư không gần như bị nghiền nát.

Một lên một xuống một cao một thấp, hai thân ảnh gần như dừng lại. Một giây sau, thân hình Tiêu Thiên Phong biến đổi. Vũ Văn Minh Hóa sừng sững không động. Vô số huyễn ảnh nặng nề bay vọt lên, trùng điệp đan xen. Vô số tia lửa bắn ra. Mơ hồ chỉ có thể nhìn đến hai thanh kiếm màu vàng nhạt lòe lòe lần lượt giao tiếp va chạm. Người xem hoa cả mắt.

- Tốt... Thật mạnh...

Các đệ tử nội môn và rất nhiều đệ tử tinh anh lộ vẻ vẻ mặt kinh hãi.

- Quá sắc bén!

Lần đầu Lý Dật và Vương Đình Hạo cảm thấy khiếp sợ.

Đọc truyện chữ Full