Đám người Lý Dật lần nữa ngưng trọng, giật thót, cổ họng như bị nghẹn, một chút âm thanh cũng không phát ra được, chỉ có vẻ mặt khiếp sợ và hoảng sợ, lo lắng cho tình cảnh hiện tại của Sở Mộ không thôi. Mà trong lòng Tiêu Thiên Phon càng rung động lớn hơn, thực lực của Ngụy Hồng khiến cho hắn vô cùng kinh hãi, rất mạnh, phi thường cường đại, hắn đã có thể khẳng định, đổi lại là chính mình cho dù dùng hết toàn lực cũng không phải là đối thủ của Ngụy Hồng.
Ánh mắt Tiêu Thiên Phong càng thêm lợi hãi, sắc bén bức người, Ngụy Hồng cường đại, không những khiến cho hắn nhụt chí, mà ngược lại còn kích phát ý chí chiến đấu của hắn, kích phát cho chiến vô tận của hắn bạo phát.
- Giết chết hắn.... Giết chết hắn... Giết chết hắn..
Các đệ tử Thanh Lan kiếm phái đều nhao nhao nắm tay quát.
Sở Mộ có thể cảm nhận được rõ ràng sau lưng truyền đến kiếm khí nóng rực, mạnh mẽ vô cùng, ầm ầm mang theo uy lực đáng sợ đánh tới, một khi bị đánh trúng, kiếm khí hộ giáp của hắn cũng không có cách nào đối kháng, hơn nữa hiện tại vô ảnh kiếm khí vẫn còn đang trong thời gian khôi phục. Cho nên vô luận thế nào cũng không thể bị đánh trúng.
Nghĩ tới đây, thân thể Sở Mộ hơi di động một chút, giống như ảo giác vậy, thân pháp Phong Trung Du được thi triển, không ngờ lại lướt ngang một cách quỷ dị, tránh khỏi kiếm khí đang oanh kích của Ngụy Hồng.
Ầm ầm ầm.
Từng đạo kiếm khí cường đại màu đỏ không ngừng đánh xuống vùng đất khô cằn, lập tức nổ tung, vô số đất đá bắn ra bốn phương tám hướng, cỏ khô hóa thành tro bụi triệt để biến mất, lưu lại một cái hố cực lớn, nhìn thấy mà giật mình. Chung quanh còn có sương mù lan tràn.
Dưới tình huống dung hợp Phong Chi ý cảnh, thân pháp Phong Trung du càng thêm nhanh nhẹn, thân thể Sở Mộ phiêu hốt, biến ảo, làm cho Ngụy Hồng không có cách nào nắm bắt được, tay nắm ngụy kiếm khí làn nữa phát động công kích mạnh mẽ. Đôi mắt tràn ngập sát cơ nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang biến ảo bất định của Sở Mộ, đồng tử không ngừng co rút lại, ý đồ muốn nhìn rõ quỹ tích hành động của Sở Mộ, lại một kiếm tuyệt sát đánh ra.
Nhưng mà Sở Mộ dưới Phong chi ý cảnh phiêu hốt bất định, đối với người có lĩnh ngộ như Ngụy Hồng mà nói, biến hóa thất thường như vậy hắn ta căn bản không có cách nào nắm bắt được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Mộ nhanh chóng đáp xuống mặt đất.
- Ta phải kéo giãn khoảng cách với Ngụy Hồng, mới có thể điều động kiếm khí toàn thân, thi triển Phong Chi tương bản đơn giản hóa, một kiếm diệt sát Ngụy Hồng.
Sở Mộ âm thầm nói, ba thành Phong Chi ý cảnh không hề giữ lại, dung nhập vào trong thân pháp Phong Trung du, thân thể liên tục phiêu hốt, thay đổi vị trí, nhanh chóng hạ thấp về phía mặt đất.
Rơi xuống mặt đất, điểm nhẹ mặt đất, cả thân thể lần nữa bay bổng lên, hóa thành một cơn cuồng phong, nhanh chóng bắn về phía trước. Nhưng mà cảm giác nóng rực sau lưng lại giống như hình với bóng theo sát hắn, làm cho Sở Mộ biết rõ Ngụy Hồng vẫn theo sát hắn không xa, một khi tốc độ hắn chậm lại sẽ lập tức lọt vào tập kích như núi lửa bộc phát của đối phương.
- Đáng tiếc, nếu như ta có tu vi kiếm khí thập đoạn đỉnh phong, có thể trực tiếp thi triển ra Phong chi tương đơn giản hóa, không cần phải chuẩn bị gì nữa, một kiếm là có thể giết chết Ngụy Hồng.
Sở Mộ một mặt tăng tốc xông về phía trước, một mặt âm thầm nghĩ:
- Nhưng mà nếu như ta có tu vi kiếm khí thập đoạn đỉnh phong, cũng không cần thi triển ra Phong chi tương đơn giản hóa, chỉ cần dùng kiếm thuật khác đủ để giết chết Ngụy Hồng rồi.
Nếu như Ngụy Hồng biết rõ Sở Mộ còn có tâm tư nói những lời này, đoán chừng hắn sẽ bị tức giận tới thổ máu.
Ngụy Hồng muốn một hơi xông lên, nhân lúc tràn ngập lửa giận chèo chống, tốc độ hắn liên tục bộc phát, không ngừng kéo gần khoảng cách với Sở Mộ, nhưng mà thân thể Sở Mộ không những nhanh hơn mà còn rung động, liên tục chuyển đổi vị trí khiến cho hắn không có cách nào đuổi kịp cũng không có cách nào tập trung.
- Không được, thân pháp của tiểu tử này so với ta còn tốt hơn, tốc độ còn nhanh hơn ta, muốn đuổi kịp hắn rất khó. Nếu như tiếp tục như vậy, một khi tiêu hao quá nhiều, muốn giết hắn thì càng thêm khó khăn.
Lửa giận trong mắt Ngụy Hồng thoáng cái giảm bớt, tỉnh táo lại, âm thầm suy nghĩ, tốc độ cũng chậm lại, miệng quát:
- Sở Mộ, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn giao ra Thanh Lan thánh quả, ta có thể tha cho ngươi một mạng. Nếu không coi như thân pháp ngươi xuất chúng, hiện tại có thể thoát được, nhưng ta sẽ ở lối ra Thanh Lan hư cảnh chờ người, trừ phi ngươi không muốn rời khỏi hư cảnh, nếu không ...
Lời nói kế tiếp cũng không cần phải nói nữa, Ngụy Hồng tin tưởng Sở Mộ cũng có thể hiểu rõ ý tứ của hắn.
Thân thể Sở Mộ khẽ chuyển, mặt quay về phía Ngụy Hồng, thân thể tiếp tục lùi về phía sau. Vẻ mặt hắn lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Ngụy Hồng, không có chút sợ hãi nào, không ngừng kéo dài khoảng cách với Ngụy Hồng, khi kéo dài không sai biệt lắm chừng năm sáu mươi thước hắn mới dừng lại.
- Ngụy Hồng, sau khi hiểu rõ âm mưu của Thanh Lan kiếm phái ta đã quyết định sẽ giết chết toàn bộ đệ tử Thanh Lan kiếm phái các ngươi, không giữ lại một ai.
Sở Mộ nhìn chằm chằm vào Ngụy Hồng, nói:
- Cho nên ta sẽ không đào tẩu, ngươi cũng không cần chờ ở lối ra Thanh Lan hư cảnh chờ ta, ngay ở chỗ này, chúng ta sẽ giải quyết. Ngươi chắc chắn sẽ phải chết dưới thân kiếm của ta.
- ha ha ha ha.... Thực sự là nực cười.
Ngụy Hồng vốn sững sờ, tiếp theo cười ha hả, cười tới mức gập người lại, khóe mắt cũng có nước mắt chảy ra. Hắn cảm thấy đây là lời nói buồn cười nhất từ khi hắn sống tới bây giờ từng được nghe qua:
- Chỉ bằng vào tu vi cửu đoạn đỉnh phong của ngươi dám nói tới giết ta hay sao? Ngươi cho rằng trước đó có thể chống lại một hai trước mắt ta thì có vốn liếng này sao? Ngây thơ, thực sự quá là ngây thơ. Ngươi cũng biết khi đó ta chưa từng xuất ra thực lực chân chính a.
Thanh âm của Ngụy Hồng rất lớn, truyền ra xa xa, vang vọng trong phạm vi vài trăm thước có thừa, lọt vào trong tai mỗi người, khiến cho không ít người nhìn nhau.
- Là ai ngây thơ ngươi rất nhanh sẽ biết rõ.
Sở Mộ lạnh nhạt nói, mí mắt khẽ đổi, có hàn mang kinh người bắn ra, có một màu xanh nhạt xuất hiện trong mắt. Kiếm khí toàn thân được điều động, ba thành Phong chi ý cảnh không hề giữ lại phát huy tới mức tận cùng, từng đợt gió không ngừng sinh ra ở quanh thân hắn, không ngừng thổi tung, thổi khiến cho tóc Sở Mộ bay tứ tung, y phục màu xanh của Sở Mộ tung bay, phát ra tiếng phần phật.
Chung quanh, nơi mặt đất màu xám khô cằn, vô số cỏ cây khô héo vì mất đi sinh mệnh lực nhao nhao bị cuốn lên trời, hóa thành vô số mảnh vụn màu đen, theo gió mà bay múa, tràn ngập thiên địa, kinh người dị thường.
Từng cơn gió màu xanh nhạt giống như là kiếm quang vờn quanh bốn phía, nhìn như không có chút quy luật nào thổi tới, nhưng mà ở giữa không khí lại phát ra từng tiếng sưu sưu sắc bén.