Mỗi người đều nói có trò hay để xem. Thực lực Hoàng Phủ Cuồng đặc biệt cường đại. Uy danh hiển hách đã lâu. Sở Mộ là nhân tài siêu cấp mới xuất hiện lại khiến người ta có cảm giác kinh diễm.
Quyết chiến giữa hai người này, chắc chắn là va chạm cường cường.
Rất nhiều người đều chờ mong, hận không thể khiến trận quyết chiến lập tức diễn ra.
Thời gian như nước chảy. Nhoáng cái, liền đến ngày quyết chiến.
Ngoại đài đấu kiếm Bách Sự Đường gần như bị vây chật như nêm cối. Trong hơn dặm đều có người, đặc biệt náo nhiệt.
Ngoại trừ học viên mới, học viên cũ bình thường ra, ngay cả người trước một trăm trên Thiết Kiếm Bảng đều đến.
- Nhìn kìa. Đó là thứ hạng thứ mười Lý Trường Sinh.
Tiếng kêu kinh ngạc vang lên. Mọi người đều quay đầu nhìn lại.
- Còn có thứ tám Đoạn Thanh Hải.
- Ta thấy được, thứ hạng sáu Lục Mai.
- Hạng thứ tư Hoàng Phủ Phi Yến.
- Quá đặc sắc. Cho dù không thể nhìn thấy Sở Mộ và Hoàng Phủ Cuồng chiến đấu, chỉ cần nhìn thấy đám người bọn họ, ta cũng cảm thấy thỏa mãn.
- Ngươi ngốc. Nếu như không có Sở Mộ và Hoàng Phủ Cuồng quyết chiến, những người bọn họ sẽ không xuất hiện.
- Đó là thứ hạng ba Âu Dương Thành Nghiệp, thứ hạng hai Tần Tích, còn có người đứng đầu Hoàng Phủ Thắng Long. Không nghĩ tới ba người bọn họ cũng xuất hiện.
Trong tiếng bàn luận náo nhiệt, Sở Mộ đến nơi này. Hoàng Phủ Cuồng tất nhiên cũng đến nơi này.
Chỉ có điều, trận quyết chiến đầu tiên cũng không phải là của hai người bọn họ, mà là trận giữa Tạ Đông Hoa và Đinh Thuần. Hai bên giao chiến, kiếm thuật va chạm, ý cảnh giao tiếp, đặc biệt kịch liệt. Mọi người không kịp nhìn.
Cuối cùng, Tạ Đông Hoa thắng hiểm Đinh Thuần, thu được quyền ở tại Kiếm Lâu số 64. Đinh Thuần mất đi Kiếm Lâu độc lập để ở, hoặc là tháng sau bỏ ra giá trị nhất định khiêu chiến Tạ Đông Hoa, hoặc là chờ ba tháng sau tham gia chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp.
Tiếp đến trận thứ hai, là Hàn Ngạo khiêu chiến Vạn thả lỏng, cuối cùng, Hàn Ngạo bị vạn thả lỏng đánh bại, chỉ có thể tiếp tục ở tại trong Kiếm Lâu 29. Về phần thời gian sử dụng Thánh Địa Tu Luyện, Hàn Ngạo cùng vạn thả lỏng giống nhau.
- Hoàng Phủ Cuồng, Sở Mộ lên đài.
Chấp sự Bách Sự Đường lớn tiếng tuyên bố. Nhất thời, trong lòng mỗi người dều sôi trào, tâm tình tăng vọt.
- Ha ha ha ha...
Một tiếng cười điên cuồng kinh động cửu thiên vang lên. Ngay sau đó, một bóng người phóng lên cao. Khí tức lạnh thấu xương, khí thế hùng hậu bá đạo kinh người, bắn thẳng đến trên khoảng không của đài đấu kiếm, su đó mới hạ xuống.
Nhất cử nhất động của hắn cảm giác tràn ngập lực lượng. Thời khắc rơi xuống đất, phát ra một tiếng động vang dội. Toàn bộ đài đấu kiếm hình như cũng khẽ chấn động.
- Sở Mộ, bắt đầu.
Hoàng Phủ Cuồng cầm kiếm mang theo vỏ, vung lên, giống như cuốn theo phong vân. Khoảng không chấn động. Hắn đưa kiếm chỉ về phía trong đám người. Khí thế ngưng luyện ép thẳng tới, gần như khiến người ta hít thở không thông. Lực âm thanh xuyên qua rất mạnh. Tiếng chấn động kim loại vang lên leng keng khiến thân thể người ta không tự chủ được chấn động.
Trong đám người, một bóng người phóng lên cao, ở giữa không trung chợt chuyển hướng, giống như gió mạnh thổi về phía đài đấu kiếm, thoải mái hạ xuống đất.
- Thân pháp không tệ. Cũng không biết kiếm thuật thế nào?
Hoàng Phủ Cuồng cười to nói, trọng kiếm mang theo cả vỏ chỉ vào Sở Mộ. Khí thế cát bay đá chạy đập vào mặt, lớn tiếng doạ người.
- Ngươi rất nhanh sẽ biết thôi.
Sở Mộ thản nhiên đáp lại. Khí tức bản thân hắn ngưng luyện, không sợ hãi, không bị ảnh hưởng chút nào.
Hoàng Phủ Cuồng người cũng như tên, thân hình cường tráng cao lớn, cao hơn Sở Mộ nửa cái đầu. Gương mặt có ba phần càn rỡ, khiến hắn nhìn qua cực kỳ đại khí dũng cảm dương cương. Trong ánh mắt bễ nghễ lại mang theo một sự cuồng ngạo phát ra từ trong lòng, phát ra từ trong xương cốt. Đây trời sinh, không phải là này sau dưỡng thành.
Loại điên cuồng này đã sớm dung nhập xương tủy, hình thành khí độ đặc biệt của hắn.
Hoàng Phủ Cuồng cuồng ngạo, là căn cứ vào thực lực và nội tình của bản thân. Đó là một loại khí độ thật sự, không phải giả vờ.
Kiếm giả bình thường, đối mặt với loại khí thế này của Hoàng Phủ Cuồng, đã sớm yếu hơn trước ba phần. Một khi xuất kiếm, khí thế yếu hơn, hoàn toàn không phải là đối thủ.
Nhưng Sở Mộ lại có vẻ phong khinh vân đạm, để mặc khí thế Hoàng Phủ Cuồng trùng kích. Tất cả đều hóa giải ở trong vô hình, khiến cho Hoàng Phủ Cuồng coi trọng.
- Có chút bản lĩnh.
Tần Tích gật đầu. Nàng là một mỹ nhân, nhưng không có nửa phần nhu nhược, trái lại mang theo vài phần khí phách mà chỉ nam nhi mới có, tràn ngập sự hấp dẫn khác thường.
- Không có bản lĩnh, làm sao thu được vị trí thứ năm.
Âu Dương Thành Nghiệp chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt nói. Trông hắn có chút cảm giác cao cao tại thượng.
Hoàng Phủ Thắng Long tính tình trầm mặc ít nói. Hắn không nói gì. Nhưng hắn vừa đứng đó, không có động tĩnh gì, cũng sẽ không bị người khác quên lãng. Bởi vì trên người hắn có một loại đại thế cuồn cuộn không ngừng bất tận.
- Nếu như hắn có thể đánh bại người cao to, ta sẽ ra tay.
Hoàng Phủ Phi Yến hì hì cười, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn cùng tính cách tương đối hoạt bát khiến người ta cảm giác nàng giống như tiểu hài tử chưa trưởng thành. Nhưng nếu ai xem nàng là tiểu hài tử, người đó tuyệt đối sẽ hối hận.
- Một học viên mới, may mắn thu được thứ năm danh đã tưởng mình chọc thủng trời. Còn vọng tưởng đánh bại Hoàng Phủ Cuồng.
Đoạn Thanh Hải lạnh lùng cười, nói.
- Đúng vậy, Hoàng Phủ Cuồng duy trì ở hang thứ năm đã chín tháng. Tuy rằng chín tháng này hắn cũng không tham dự chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp, nhưng thực lực của hắn nhất định đã tăng hơn nhiều so với chín tháng trước.
Lý Trường Sinh gật đầu chậm rãi nói:
- Sở Mộ học viên mới này có thể thu được hạng thứ năm, thực lực của hắn nhiều lắm tương đương với Hoàng Phủ Cuồng chín tháng trước, căn bản cũng không phải là đối thủ của Hoàng Phủ Cuồng hiện tại.
- Ngươi khiến cho ta coi trọng. Cho nên, ta sẽ không hạ thủ lưu tình.
Hoàng Phủ Cuồng nhếch miệng cười, lộ ra một hàng răng trắng. Hai mắt hắn sáng quắc, khí thế trở nên càng bá đạo hơn.
- Xuất kiếm.
Sở Mộ thản nhiên nói, chậm rãi rút thanh giả Thanh Phong Kiếm ra.
- Được.
Hoàng Phủ Cuồng quát to một tiếng, giống như long trời lở đất, sau đó rút kiếm ra. Trọng kiếm trăm cân rút ra. Trong chớp mắt, tiếng ma sát chói tai khiến toàn thân người ta nổi hết da gà.
Kiếm của hắn có chiều dài một thước ba, chuôi kiếm ba mươi cm mũi kiếm một thước. So với những thanh kiếm bình thường dài hơn. Toàn thân kiếm tối đen, dày hai ngón tay. Phản ứng đầu tiên khi người ta nhìn thấy, khiến người ta có cảm giác áp bức của phong quang cùng lực lượng.
Trọng kiếm ra khỏi vỏ, vận chuyển một kiếm chém về trước ra. Không khí phát ra tiếng nổ mạnh đầy đáng sợ, khiến da đầu tê dại. Không khí dường như bị bổ ra, bị đè ép ngưng luyện dẫn dắt lao về phía Sở Mộ, phát ra âm thanh phụt phụt.
Loại khí áp này đủ để lập tức công kích nghiền nát hán tráng bình thường thành máu và thịt.