TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 532: Oản luân không gian thượng phẩm (Thượng)

Hoang thi rống lên một tiếng rồi im bặt, hoang thi khí mãnh liệt cũng dừng lại. Trong cơ thể hoang thi phát ra tiếng nghiềna át, đó là tiếng trái tim bị lực lượng của Liệt Không kiếm kích đục nát.

Cùng lúc đó ở ba khu vực khác, đệ tử Kim cương kiếm tông và đệ tử Chân Viêm kiếm tông, đệ tử Hắc Ưng kiếm phủ cũng cơ hồ cùng lúc chém giết thi hoang.

Có một người là phá hỏng trái tim giống như Sở Mộ, một người thì mạnh mẽ phá nát đầu của hoang thi, một người thì chặt đứt cổ hoang thi.

Sự thực chứng minh, nhược điểm của hoang thi ở hai nơi là đầu và trái tim. Phá hỏng bất luận nơi nào, cũng có thể chém giết được chúng.

Sau khi chém giết hoang thi, trong thi thển hoang khi có một đạo hoang khí tinh thuần lao ra, xoay quanh một vòng trên không trung rồi nhanh chóng phóng về phía đám người Sở Mộ. Trong nháy mắt chui vào trong thân thể bốn người Sở Mộ rồi biến mất không thấy gì nữa.

- Hoang thi tuy rằng so với hoang thú còn mạnh hơn, còn khó đánh chết hơn. Nhưng mà sau khi đánh chết, thu hoạch được hoang khí tinh khiết còn lớn hơn gấp chục lần.

Tiếp theo, đệ tử Kim cương kiếm tông và Chân Viêm kiếm tông cùng với đệ tử Hắc Ưng kiếm phủ nhìn về phía Sở Mộ, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.

Bốn người đồng thời ra tay đối phó với bốn đầu haong thi, dùng nhãn lực của bọn hắn tự nhiên nhận biết thực lực bốn đầu hoang thi không khác gì nhau, không phân trên dưới.

Bốn người ra tay đối kháng với hoang thi, không chỉ chém giết hoang thi, mà còn gián tiếp so cao thấp.

Thiên tài tất có ngạo khí của mình, khác biệt ở chỗ biểu hiện thế nào.

Mà nói tu vi, Sở Mộ chỉ có tu vi Hóa Khí cảnh đại thành đỉnh phong, mà trong bốn bọn hắn còn là người có tu vi thấp nhất. Chỉ là cuối cùng Sở Mộ lại là người đầu tiên chém giết hoang thi.

Cho dù ngay sau khi Sở Mộ chém giết hoang thi xong, chưa tới một hô hấp bọn hắn cũng chém giết hoang thi, nhưng mà chậm là chậm, dù chỉ trong tích tắc.

Đối với cao thủ chân chính, tích tắc này thường thường sẽ là mấu chốt phân thắng bại, sinh tử.

Mà thân thể hoang thi vô cùng cứng rắn, khó có thể phá hỏng. Kiếm khí thượng phẩm cũng không thể làm gì đươc, muốn chém giết nó, chỉ có dựa vào lực công kích mạnh mẽ mà thôi.

Sở Mộ có thể chém giết hoang thi nhanh hơn bọn hắn, điều này nói rõ lực công kích của Sở Mộ còn hơn bọn hắn.

Công kích là yếu tố đầu tiên của Kiếm giả, tất cả những thứ khác đều là để phụ trợ công kích, công kích không đủ cường đại, hết thảy đều không tốt.

Nhìn Sở Mộ thật sâu, phảng phất như muốn khắc ghi tướng mạo Sở Mộ vào trong đầu. ba người nhoáng lên phi thân nhanh chóng xông vào cánh cửa tối đen như mực trước đó.

Sở Mộ cũng quan tâm tới việc ba người bọn khắc sâu hình ảnh mình trong đầu và kiêng kỵ ra sao, hắn cũng thi triển thân pháp giống như một thanh kiếm thẳng tắp sát nhập vào trong cánh cửa tối đen như mực.

Trải qua lần hoang thi tập kích trước đó, lần này, Sở Mộ càng thêm cẩn trọng. Tâm thần tập trung, nhưng mà sau khi tiến vào hết thảy lại bình tĩnh, cũng không có lọt vào bất luận công kích gì.

Nhưng mà Sở Mộ vẫn không có buông lỏng, tay nắm đồng tâm kiếm, nhanh chóng phóng vào bên trong.

Đại khái phóng ra được hơn mườihu ước, phía trước xuất hiện một điểm sáng nhỏ, lơ lửng trên không trung, giống như đom đóm tỏa sáng vậy.

Hai mắt Sở Mộ lập tức bị đám quang mang yếu ớt kia hấp dẫn, bước đi.

Không có bất kỳ nguy hiểm nào, Sở Mộ đi tới trước mặt quang mang, trong quang mang dường như có gì đó. Nhưng mà bởi vì quang mang có chút mơ hồ, Sở Mộ cũng không có cách nào nhìn thấy rốt cuộc là vật gì.

Cẩn thận quan sát trong chốc lát, Đồng Tâm kiếm nhẹ nhàng đụng vào, không phát hiện ra có bất kỳ nguy hiểm và dị thường nào. Tay trái Sở Mộ vươn ra, Thiên Nguyên kiếm khí bao phủ, trực tiếp chụp vào đám quang mang này.

Quang mang vẫn không nhúc nhích rơi vào trong tay, dường như cảm nhận được sự tồn tại của Thiên nguyên kiếm khí, nó nhanh chóng trở nên ảm đạm. Cuối cùng biến mất không thấy gì nữa. Ánh sáng bốn phía lần nữa trở nên tối đen như mực, cho dù thị kiếm của Sở Mộ đã viên mãn cũng khó có thể nhìn rõ.

Hắn chỉ có thể cảm giác được trong lòng bàn tay có một thứ đồ vật, cảm giác lạnh buốt lan tràn trong lòng bàn tay, loáng thoáng có thể suy đoán ra được là hình dạng gì. Nhưng mà cụ thể là vật gì, Sở Mộ lại không dám khẳng định.

Dường như không có những vật khác, tay trái Sở Mộ nắm chặt, mang theo vật không biết là gì này quay về đại sảnh.

Tất cả mọi thứ trong Thiên Hoang địa cung tựa hồ đều do người ta cố gắng sắp xếp ra, thông qua khảo nghiệm, khiêu chiến, rồi sau đó đạt được thứ coi như là ban thưởng này.

Cuối cùng sẽ như thế nào? Sở Mộ không rõ, nhưng mà hiện tại hắn chỉ có thể một đường tiến lên, mãi tới khi tới cực hạn khả năng của hắn.

Tiếng bước chân vang lên, ba người khác cũng đi tới, lần nữa xuất hiện trong đại sảnh. Sở Mộ liếc mắt đảo qua, nhìn vẻ mặt bọn hắn dường như cũng có thu hoạch, chỉ có điều không biết là có thu hoạch gì.

Một tiếng ông ông vang lên, ở chính giữa đại sảnh xuất hiện một cánh cửa tràn ngập ánh sáng, chỉ là không biết đi thông tới nơi nào.

Đệ tử Hắc Ưng kiếm phủ nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, ánh mắt nhìn chừng ba tức, đột nhiên nhếch miệng cười:

Nhất định hắn cũng đạt được bảo vật gì đó, liên thủ, giết chết hắn.

Đệ tử Kim cương kiếm tông nhìn qua Sở Mộ, lại đảo qua đệ tử Hắc Ưng kiếm phủ, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, vừa sải bước đi vào trong cánh cửa tràn ngập ánh sáng rồi biến mất không thấy gì nữa.

Mặc dù nói tứ đại kiếm tông và Đại Khôn kiếm phủ rõ ràng không cùng một trận doanh, thậm chí có thể nói là căm thù lẫn nhau.

Nhưng mà tứ đại kiếm tông bởi vì tu luyện công pháp, kiếm thuật khác biệt mà tạo thành phong cách khác biệt.

Như Kim cương kiếm tông chú ý tới quang minh lỗi lạc, nếu như vi phạm điểm này, muốn tiến bộ vô cùng khó khăn.

Nếu như muốn tiêu diệt Sở Mộ, hắn sẽ tự mình ra tay, mà không phải là liên thủ với người khác. Chỉ là trong lòng hắn cũng hiểu rõ, cho dù tự mình ra tay cũng không có nắm chắc tiêu diệt Sở Mộ, cho nên lựa chọn rời đi, nhưng mà trong lòng cũng rất muốn thu được bảo vật mà Sở Mộ mới thu được vừa rồi.

Vẻ mặt đệ tử Hắc Ưng kiếm phủ trở nên âm trầm, nhìn về phía đệ tử Chân Viêm kiếm tông, trong mắt hiện lên vẻ hỏi han.

- Ngươi ra tay đi, ta ở bên cạnh nhìn qua.

Đệ tử Chân Viêm kiếm tông cười tà tà, khoanh tay đứng nói.

Đệ tử Hắc Ưng kiếm phủ cau mày, câu trả lời của đối phương làm cho hắn không có cách nào phân biệt được thật giả. Ngẫm lại, cuối cùng vẫn quyết định buông tha. Chỉ dựa vào một mình hắn, hắn không nắm chắc có thể tiêu diệt được Sở Mộ.

Coi như là liều mạng có lẽ có cơ hội, nhưng mà nhất định hắn cũng sẽ bị trọng thương. Khi đó đệ tử Chân Viêm kiếm tông sẽ trở thành thợ săn cuối cùng.

May áo cưới cho người khác, còn phải bồi mạng mình vào, kẻ đần mới đi làm loại mua bán này.

Đọc truyện chữ Full