TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 607: Luyện trăm năm, kiếm đi ngàn dặm đường (Thượng)

Hết thảy mọi chuyện không có liên quan tới Sở Mộ, mỗi một này hắn đều theo lệ tu luyện Thiên Nguyên cửu chuyển và kiếm thuật. Sau đó lại tiến vào Ngộ kiếm thất, tìm hiểu Vân chi ý cảnh.

Nhoáng cái lại hai mươi ngày trôi qua, từ lúc Sở Mộ trở về kiếm phủ cũng được hai tháng.

Hôm nay, trong kiếm lâu Thiên cấp số một cửu viện, trong khi tu luyện thân thể Sở Mộ khẽ chấn động, tiếp theo hai mắt mở ra. Trong mắt có tinh mang lưu chuyển, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.

- Cốt tủy rốt cuộc cũng rèn luyện tốt, kế tiếp là xương cốt.

Sở Mộ lầm bầm nói.

Đến lúc này, dùng ba mươi ngày, Sở Mộ rốt cuộc cũng thiên hoang hóa hoàn tất cốt tủy theo như tầng thứ ba của Thiên Hoang kiếm thể. Triệt để Thiên Hoang hóa. hắn lập tức cảm giác được máu tươi mình dường như cũng xảy ra biến hóa rất nhỏ nào đó, không có cách nào giải tích. Thay đổi một cách chậm rãi, trong lúc vô tri vô giác.

Cốt tủy tạo máu, cũng không phải là lời nói vô căn cứ. Kể từ đó, Thiên Hoang hóa cốt tủy và Thiên Hoang hóa trái tim, hai bút cùng vẽ, đối với tiến độ Thiên Hoang hóa của máu tươi cũng hơi tăng lên. Sở Mộ có thể yên tâm đi tu luyện cái khác. Nói không chừng sau khi Thiên hoang hóa xong thứ khác, Huyết dịch thiên cũng tu luyện hoàn thành.

Cho dù còn chưa tu luyện hoàn tất cũng nhất định hoàn thành hơn phân nửa, đến lúc đó muốn luyện thành chẳng phải sẽ càng thêm đơn giản hơn hay sao?

Rèn luyện cốt tủy hoàn tất, bắt đầu rèn luyện xương cốt. Rèn luyện xương cốt nhẹ nhõm hơn rất nhiều, không có tiêu hao tinh thần như vậy.

Ngày kế tiếp, Sở Mộ lần nữa tiến vào trong Ngộ kiếm thất tìm hiểu Vân Chi ý cảnh. Không hề có ngoài ý muốn, Vân Chi ý cảnh đã được như nguyện, đột phá lên tới bảy thành.

So với tìm hiểu Tê liệt ý cảnh, tìm hiểu Vân Chi ý cảnh quả thực có thể dùng hai chữ nhẹ nhõm để hình dung.

Sau khi Vân Chi ý cảnh tăng lên tới bảy thành, Sở Mộ lại tìm hiểu kiếm thế và Chấn Thạch kính.

Như thế, lại qua đi một tháng. Kiếm thế đại thành trên cơ sở vốn có lại tăng lên, không ngờ lại đạt tới đại thành đỉnh phong. Nhưng muốn đột phá tới viên mãn lại khó khăn trùng trùng điệp điệp, phảng phất như đã đạt tới cực hạn, không thể nào tăng lên được nữa.

Mà Chấn Thạch kính trên cơ sở tiểu thành đạt tới đỉnh phong, khoảng cách tới đại thành chỉ còn một đường. Luận uy lực cũng tăng lên vài phần, khiến cho thực lực chỉnh thể của Sở Mộ lại có tiến triển.

Chỉ là, Thiên Nguyên cửu chuyển lại chậm chạp không có luyện thành cửu chuyển. Cửu chuyển không có luyện thành, Sở Mộ cũng vô tâm đột phá từ Hóa Khí cảnh lên Khí Hải cảnh. Nhưng mà hắn cũng không nóng nảy, dựa theo tiến độ xem ra, trong vòng một năm, cửu chuyển của Thiên Nguyên cửu chuyển tất sẽ luyện thành. Tới lúc đó muốn đột phá tới Khí Hải cảnh cũng dễ dàng.

Nói cách khác, Sở Mộ vô cùng có khả năng trong vòng một năm đột phá tới Khí Hải cảnh. KHi đó hắn bất quá chỉ mới hai mươi tuổi, tuổi như vậy, có tu vi kiếm khí như thế đặt ở trong Đại Khôn vương triều cũng là số một số hai.

Ở tầng thứ nhất kiếm lâu Thiên cấp số một, Sở Mộ cầm kiếm đứng thẳng, đưa mắt nhìn về phía trước. Trong đôi mắt thanh tịnh mơ hồ có thể nhìn thấy tinh quang lập lòe.

Rút kiếm, hắn nhanh chóng như điện, nhanh chóng rút Tốc không kiếm ra khỏi vỏ rồi chém một kiếm. Thoáng chốc có tinh quang tràn ngập bốn phía. Mỗi một điểm tinh quang đều tản mát ra quang mang chói mắt, làm cho người ta hoa mắt, mê muội. Người tâm chí hơi yếu sẽ trực tiếp trầm mê trong đó, không phân biệt rõ đông tây nam bắc.

Tốc không kiếm biến mất không thấy gì nữa, tựa hồ giấu bên trong mấy trăm đạo tinh quang, lại phảng phất như bởi vì kiếm này quá nhanh, hóa thành mấy trăm đạo tinhh quang này.

Đây chính là chiêu thứ nhất trong Toái Tinh kiếm thuật: Toái Tinh xán.

Thời gian nửa tháng cuối cùng, Sở Mộ tinh nghiên chiêu này, cuối cùng cũng tu luyện chiêu này tới cảnh giới tiểu thành. Bất quá muốn luyện tới đại thành, chỉ sợ còn cần hai tháng mới được.

Từ điểm này cũng có thể thấy được độ huyền diệu và độ khó khi tu luyện Cổ Kiếm thuật Địa giai ra sao. Cho dù dùng thiên phú không gì sánh nổi của Sở Mộ trên phương diện kiếm thuật cũng phải tốn không ít thời gian mới được.

- Có lẽ đây là lúc nên ra khỏi kiếm phủ lịch lãm, rèn luyện.

Thu kiếm vào vỏ, Sở Mộ âm thầm nói, hắn nhìn ra bầu trời bên ngoài rồi im lặng.

Ra ngoài lịch lãm rèn luyện vẫn là một trong những tâm nguyện của hắn, chỉ có điều lúc trước thực lực chưa đủ, hoặc là chuyện khác quấn thân mà trì hoãn. Tới lúc này thực lực của hắn đã đạt tới cực hạn, trong thời gian ngắn rất khó có thể thu được bao nhiêu đột phá.

- lần này ra ngoài lịch lãm rèn luyện cũng phải tìm tông sư đúc kiếm, chế tạo cho ta Thiên Hoang kiếm. Bất quá Thiên Hoang kiếm thể còn chưa tu luyện thành công. Thiên Hoang kiếm khí còn chưa chuyển thành, Thiên Hoang kiếm cũng không cần có gấp như vậy.

Trong kiếm phủ, Sở Mộ đã từng đi tìm Đoan Mộc Hành Không, đáng tiếc trong nội phủ cũng không có tông sư đúc kiếm. Mà muốn chế tạo Thiên Hoang kiếm ít nhất cũng phải có kỹ nghệ đúc kiếm cấp Tông sư, nếu không không có cách nào chế tạo được.

Lại thêm ý niệm ra ngoài lịch lãm trong đầu từ trước, Sở Mộ không có cách nào ức chế được ý nghĩ này trong đầu. Không thể làm gì khác hơn là thuận theo tâm nguyện, hơn nữa còn lập tức tiến hành. Hắn lập tức rời khỏi kiếm lâu, tiến về phân bộ Bách Sự đường đưa ra đề nghị muốn gặp Đoan Mộc Hành Không.

Nếu như là đệ tử, cho dù là đệ tử Đồng Kiếm bảng đưa ra yêu cầu này hơn phân nửa cũng phải trải qua xét duyệt trùng trùng điệp điệp, tuyệt đại đa số người dưới tình huống không có gì qaun trọng sẽ không có tư cách gặp mặt Đoan Mộc Hành Không.

Nhưng mà Sở Mộ thì khác, một khi hắn nói ra, chấp sự Bách sự đường lập tức báo cáo. Một phút đồng hồ sau lập tức có hồi đáp, lại có chấp sự mang theo Sở Mộ đi tới chỗ ở của Đoan Mộc Hành Không.

- Ngươi muốn ra ngoài lịch lãm rèn luyện?

Đoan Mộc Hành Không sau khi biết rõ ý đồ của Sở Mộ, vốn kinh ngạc, tiếp theo lại dùng mắt tràn ngập tinh quang lập lòe rơi vào trên người Sở Mộ. Hắn nhìn Sở Mộ từ đầu tới chân ba lượt, phảng phất như muốn nhìn thấu mỗi một chi tiết trên người Sở Mộ, muốn nhìn thấu toàn bộ vậy.

- Phải.

Sở Mộ nhàn nhạt trả lời.

- Luyện kiếm trăm năm không bằng đi ngàn dặm đường. Đây là một câu châm ngôn trước đó có một vị tiền bối kiếm đạo từng nói với ta. Hôm nay ta tặng lại cho ngươi.

Đoan Mộc Hành Không không tán thành cũng không phản đối, nhưng mà hắn nói ra những lời này Sở Mộ cũng hiểu rõ ý của hắn.

Đọc truyện chữ Full