TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 810: Linh căn kiếm phách (Thượng)

Trong giọng nói của Tu La Kiếm Vương chất chứa vui mừng:

- Hơn một năm qua ngươi luôn trực tiếp nhận Vị Ương kiếm ý trùng kích, kiếm ý của ngươi bây giờ tuy không phải kiếm ý thuộc tính nhưng cô đọng, cứng cỏi, mạnh mẽ hơn kiếm ý của Kiếm Giả bình thường. Bàn về uy lực thì nó không kém hơn ba thành mốt kiếm ý của Kiếm Giả bình thường. Cộng thêm linh hồn của ngươi cực kỳ mạnh, miễn chuẩn bị đầy đủ hoàn thiện thì xác suất thành công cô đọng kiếm phách không thấp hơn bảy mươi phần trăm, dù thất bại thì có ta ở bên cạnh xem xét, ngươi sẽ không bị thương gì.

Đáy mắt Sở Mộ giấu tia sáng, hắn hỏi:

- Kiếm Vương tiền bối, tiếp theo ta nên làm sao?

- Vào trong Thiên Kiếm hiệp, tìm linh căn kiếm phách. Linh căn kiếm phách phẩm chất càng cao thì hiệu quả càng tốt.

Tu La Kiếm Vương nói:

- Ngươi đừng lo, cứ đi tới trước là được, có ta ở đây sẽ không xảy ra!

Sở Mộ lập tức đứng dậy tiến lên một bước, đạp xuống rồi bước ra bước thứ hai trở nên cực kỳ khó khăn. Vị Ương kiếm ý ập đến tăng uy năng lên nhiều, hầu như đập tan sự chống cự của Sở Mộ.

Sở Mộ hành động khiến nhiều Kiếm Giả chú ý, bọn họ cực kỳ hoảng sợ bị hắn hấp dẫn sự chú ý.

Sở Mộ đạp xuống một bước thì cảnh tượng quỷ dị xảy ra, dường như không có chút lực cản nào. Người khác thấy tốc độ Sở Mộ tiến lên bỗng tăng vọt, hắn bước nhanh tới trước, chớp mắt đã ra xa trăm thước, càng lúc càng nhanh, cuối cùng như tia chớp lao vút đến gần Thiên Kiếm hiệp.

Đằng trước nhất có một Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh cường đại, gã cách Thiên Kiếm hiệp chỉ có một dặm, tức là kiếm ý của Kiếm Giả này đã lĩnh ngộ đến chín thành.

Ngay sau đó Kiếm Giả cực kỳ cường đại kia cảm thấy hoa mắt, một bóng người vượt qua gã lao vào Thiên Kiếm hiệp.

Kiếm Giả cường đại ngây ra, dụi mắt nhìn kỹ, tròng mắt suýt rớt ra ngoài:

- Sao... có thể như vậy?

Sở Mộ không cảm giác chút Vị Ương kiếm ý nào trùng kích, lòng hết sức kích động sôi trào máu nóng. Sở Mộ biết uy lực Vị Ương kiếm ý trùng kích siêu khủng bố, nếu không có Tu La Kiếm Vương ngăn cản thì e rằng chỉ khoảnh khắc hắn đã bị đánh tan thế giới tinh thần, linh hồn cũng sẽ bị nghiền nát.

Vèo!

Sở Mộ biến mất trong tầm mắt của mọi người, hắn lao vào trong hiệp cốc Thiên Kiếm hiệp như chưa từng xuất hiện.

Tựa như ảo giác, chỉ có gió núi phất qua và một đám Kiếm Giả trợn mắt há hốc mồm, biểu tình như gặp quỷ.

Trong Thiên Kiếm hiệp cốc rất tối, dù Sở Mộ có viên mãn thị kiếm cũng không thể bỏ qua loại tối tăm này, quấy nhiễu tầm mắt của hắn rất nhiều. Sở Mộ chỉ có thể nhìn vật trong vòng mấy chục thước, vượt qua năm mươi thước sẽ trở nên mơ hồ, qua trăm thước cơ bản không nhìn rõ được.

Dù là vật gần mấy thước cũng cảm giác như người thường nhìn lúc hoàng hôn.

Sở Mộ nheo mắt, thần quang lấp lóe trong con ngươi. Sở Mộ nhìn kỹ bốn phía, toàn là nham thạch, một mảnh trụi lủi không chút sự sống, tràn ngập tĩnh mịch.

Hiệp cốc rộng vài trăm thước đầy đá vụn, đằng trước là đường kéo dài không biết đến đâu, như không có cúi. Hai bên là vách núi cao năm ngàn thước, vách núi thẳng tắp mà bóng loáng, từ trên xuống dưới như đậu hủ bị dao cắt.

Kiếm ý mãnh liệt không ngừng phát ra từ vách núi hai bên, đất dưới chân trùng kích bốn phương tám hướng rồi va chạm vào nhau, hình thành vô số tiếng rít chói tai quanh quẩn trong hiệp cốc tựa như lệ quỷ vờn quanh.

Nơi như vậy tuy không có thứ gì kinh dị nhưng sự tĩnh lặng không chút sự sống, áp lực vô hình thẳng vào trái tim đâm sâu vào linh hồn, đủ khiến người ý chí không kiên định phát cuồng.

Tu La Kiếm Vương xuất hiện nhắc nhở hắn:

- Nơi này rất quỷ dị, với năng lực hiện tại của ngươi không thể ở lâu, mau đi tìm linh căn kiếm phách.

Tu La Kiếm Vương chỉ vào giữa trán Sở Mộ, để lại một kiếm ý bảo vệ hắn tránh cho bị kiếm ý nơi này đánh tan thế giới tinh thần.

Sở Mộ vừa hỏi vừa di chuyển nhanh:

- Tiền bối, linh căn kiếm phách có hình dạng gì?

Mắt Sở Mộ bắn ra tia sáng cẩn thận quét qua từng chỗ.

Tu La Kiếm Vương trả lời:

- Như rễ thực vật, có dao động kiếm ý mãnh liệt.

Mười lăm phút qua đi, Sở Mộ đã hết sức cẩn thận tìm tòi trong phạm vi vài trăm thước, không phát hiện thứ gì trừ nham thạch và đất bùn.

Nơi này mang đến áp lực cho linh hồn hắn đang dần tăng lên, Sở Mộ bắt đầu thấy hơi khó chịu.

Thời gian chậm rãi trôi, Sở Mộ lại tiến lên mấy chục thước tiếp tục tìm tòi, tuy cảm thấy hơi khó chịu nhưng còn trong phạm vi chịu đựng của hắn.

- Hễ là nơi nào có kiếm ý sót lại hơn ngàn năm thì sẽ có một chút khả năng xuất hiện linh căn kiếm phách. Vị Ương kiếm ý sót lại ở đây lâu vạn năm nên chắc chắn có linh căn kiếm phách.

Tu La Kiếm Vương vừa tìm giúp vừa nói:

- Có một số thực vật bị thành tro dưới kiếm ý, nhưng có một số tồn tại đặc biệt còn giữ lại chút rễ, theo thời gian trôi qua rễ dần thích ứng kiếm ý nơi này, còn hấp thu từ từ thành linh căn kiếm phách.

Sở Mộ vừa nghe Tu La Kiếm Vương giảng dạy nguồn gốc linh căn kiếm phách vừa cẩn thận tìm kiếm, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, linh căn kiếm phách không phải rau dại dễ tìm.

Cách Tu La Kiếm Vương tìm kiếm trực tiếp mà nhanh hơn Sở Mộ, tỏa lực lượng thần hồn quét qua, sự vật trong vài trăm thước hiện rõ ràng. Hướng hai người tìm tòi khác nhau.

Lại qua mười lăm phút, Sở Mộ cảm nhận áp lực càng lớn, càng thêm khó chịu.

Tìm tìm tìm!

Khoảnh khắc này Sở Mộ ước gì có thể phân thân ra ngàn vạn tìm hết hiệp cốc này.

Sở Mộ thầm nhủ:

- Không chừng linh căn kiếm phách chỗ này thật lâu trước kia đã bị Kiếm Giả cường đại tìm hết, đào sạch.

Sở Mộ tiếp tục tìm, chỉ có thể dựa vào vận may.

Sở Mộ luôn rất may mắn, lại qua mười lăm phút, khi hắn bắt đầu thấy chóng mặt hoa mắt thì chợt thấy có thứ khác với đất bùn nham thạch, hắn vội lao tới đào ra.

Là một khúc rễ, to cỡ bàn tay trẻ sơ sinh, màu nâu vàng, cầm trong tay cứng như cục đá, tỏa ra dao động kiếm ý mãnh liệt.

Sở Mộ giơ thứ trong tay lên hỏi:

- Kiếm Vương tiền bối, đây có phải là linh căn kiếm phách không?

Tu La Kiếm Vương vèo một tiếng xuất hiện bên cạnh Sở Mộ, nhìn một cái, mỉm cười nói:

- Đúng là linh căn kiếm phách, còn là trung phẩm, hiệu quả tốt hơn hạ phẩm.

Sở Mộ nói:

- Nếu vậy thì chúng ta hãy đi đi.

Áp lực chỗ này khiến Sở Mộ cực kỳ khó chịu.

Tu La Kiếm Vương nói:

- Cũng đúng, bị khai quật nhiều năm nên linh căn kiếm phách chỗ này đã rất thưa thớt, tìm được trung phẩm đã là rất may mắn.

Đọc truyện chữ Full