TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 876: Chỉ có ta lên đỉnh (Thượng)

Có tổng cộng mười bốn Kiếm Giả đi vào đây, bây giờ có ba người đã bị thương, tuy có thể tiếp tục lên Đăng Long thang nhưng đã thất bại một lần, còn bị thương thì hy vọng leo lên không lớn.

Kiếm Giả hơn bốn mươi tuổi nói câu không đầu không đuôi:

- Chuyện sớm hay muộn, để ta đến đi.

Kiếm Giả xông ra ngài, thế như sấm sét, siêu nhanh siêu mãnh, dường như muốn dùng cách này kiếm nhiều động lực hơn.

Kiếm Giả lớn tuổi bước lên nấc đầu tiên, tốc độ hơi khựng lại nhưng với thế xông mạnh mẽ thì gã như tên rời dây cung không ngừng xông lên.

Chớp mắt Kiếm Giả trung niên vượt qua tám nấc thang, lên tới nấc thứ chín thì khựng người lại, hơi lảo đảo, chưa kịp đứng vững người đã ngã ra sau. Kiếm Giả trung niên vội lùi mấy bước đứng vững ở nấc thang thứ năm, điều chỉnh lại rồi bước tiếp, chịu đựng nhiều áp lực hơn nữa.

Cuối cùng Kiếm Giả khó khăn đi đến nấc thang thứ mười tám thì không còn sức tiến lên nữa, chật vật rút lui trong áp lực lớn.

Người thứ bốn bị loại!

Chín mươi chín nấc thang vàng như lạch trời chắn trước mắt mọi người, khiến bọn họ thấy áp lực từ tận đáy lòng.

Có một Kiếm Giả đi hướng nấc thang màu vàng.

Kiếm Giả này lợi hại hơn chút, nhưng chỉ kiên trì đến nấc thang thứ ba mươi tám thì hết sức để tiến lên, chật vật lăn xuống, bị nội thương và chút ngoại thương.

Đồng Thiên Minh nhếch môi cười nói với Kinh Vô Mệnh, kích tướng gã:

- Kinh Vô Mệnh, có muốn đi lên thử không?

Kinh Vô Mệnh nhìn chằm chằm chín mươi chín Đăng Long thang, như không nghe thấy lời của Đồng Thiên Minh.

Đồng Thiên Minh cười gằn, nhìn hướng Sở Mộ:

- Này, ta nói ngươi đó, muốn thử không? Nhìn xem có phải ngươi lại là người đầu tiên đi qua?

Sở Mộ cũng quăng cục lơ, Đồng Thiên Minh hừ lạnh, khiêng kiếm bước nhanh lên Đăng Long thang.

Đồng Thiên Minh quát lớn, cơ thể cao lớn uy mãnh bước lên chín mươi chín Đăng Long thang, một hơi lên đến nấc thứ mười ba. Đám Kiếm Giả đứng bên dưới hết sức rung động.

Đặc biệt bốn Kiếm Giả tự mình thể nghiệm sự lợi hại của Đăng Long thang càng hiểu rõ một hơi bước lên nấc thứ mười ba khó khăn kinh người cỡ nào.

Hơn nữa Đồng Thiên Minh đứng vững vàng trên nấc thứ mười ba, không lung lay chút nào. Đồng Thiên Minh chỉ tạm dừng một giây lại cất bước đi lên nấc thứ mười bốn.

Tuy không kinh người như một hơi vọt lên mười ba nấc thang nhưng Đồng Thiên Minh đi tới bậc thứ ba mươi ba mà vẫn không cảm nhận được áp lực lớn bao nhiêu, từng bước hết sức vững vàng.

Đồng Thiên Minh đứng ở bậc thứ ba mươi ba, tạm dừng ba giây rồi hít sâu, lại nhấc chân lên bậc ba mươi bốn.

Sở Mộ nhạy bén phát hiện Đồng Thiên Minh biến sắc mặt nhưng rất nhanh trở lại như thường.

Sở Mộ thầm nghĩ:

- Hay nấc thứ ba mươi bốn khác với trước?

Kinh Vô Mệnh cũng chú ý đến nét mặt thoáng qua của Đồng Thiên Minh.

Chân Đồng Thiên Minh đạp trên nấc thứ ba mươi bốn một cái rầm, nguyên cầu thang rung rinh.

Chân kia nâng lên đạp xuống, Đồng Thiên Minh đứng vững vàng trên bậc ba mươi bốn, gã hít sâu như đang dồn sức.

Mọi người nhìn Đồng Thiên Minh chăm chú, chờ xem gã hành động ra sao.

Mười giây sau, dường như Đồng Thiên Minh đã tích góp đủ lực lượng, chân phải chậm rãi nâng lên đạp mạnh xuống, rầm một tiếng như nổi trống. Đám người thấy hoa mắt, thân hình cao lớn của Đồng Thiên Minh vọt lên, chớp mắt lao lên bậc bốn mươi.

Đồng Thiên Minh đứng vững, người run nhè nhẹ, cơ bắp dưới trường bào phồng lên không ngừng nhấp nhô mạnh mẽ như máy bơm nước.

Sở Mộ nhìn chằm chằm Đồng Thiên Minh từng bước đi lên, thầm nghĩ:

- Chắc Đồng Thiên Minh tu luyện công pháp luyện thể, sức lực mạnh hơn Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh bình thường, có lẽ không thua gì Thiên Hoang kiếm thể của ta.

Không lâu sau Đồng Thiên Minh đến sáu mươi sáu nấc thang, mọi cặp mắt chăm chú.

Khi Đồng Thiên Minh bước lên nấc sáu mươi bảy thì biến sắc mặt, người lảo đảo. Sở Mộ, Kinh Vô Mệnh thấy rõ, Kiếm Giả khác cũng nhìn rõ.

Lần này Đồng Thiên Minh mất hơn mười giây ổn định, gã không vội bước tiếp mà đứng yên ở nấc sáu mươi bảy như đang thích ứng.

Ba mươi giây sau, dường như Đồng Thiên Minh đã thích ứng lại, nhấc chân lên nấc sáu mươi tám, nhưng tốc độ không nhanh bằng lúc trước.

Khi vượt nấc thang bảy mươi hai thì Đồng Thiên Minh chậm nữa, thường nhấc một bước mất hai, ba mươi giây.

Trán Đồng Thiên Minh chảy mồ hôi dọc theo gò má.

Lên đến nấc tám mươi, người Đồng Thiên Minh run run, mồ hôi chảy ròng ròng nhưng bị áp lực đáng sợ làm bốc hơi giọt nước. Mặt Đồng Thiên Minh tái nhợt, đôi mắt đầy mệt mỏi.

Đồng Thiên Minh run run nâng chân phải lên, muốn bước lên nấc thang thứ tám mươi mốt nhưng như bị lực lượng vô hình ngăn cản không cách nào đạp xuống được.

Như đang đấu tranh với thiên địa, chân phải của Đồng Thiên Minh cố gắng muốn đặt xuống nhưng bị lực lượng vô hình ngăn cản, chân gã run bần bật.

Tiếng quát như sấm giữa trời nổ vang:

- Grào!

Chân phải Đồng Thiên Minh đạp xuống nấc thang tám mươi mốt, người không đứng vững, lung lay mạnh ngửa ra sau sắp té.

Vào phút gấp gáp Đồng Thiên Minh vội điều chỉnh thân hình, hai chân đạp xuống bậc thang lùi nhanh xuống đến nấc bảy mươi mới đứng vững được.

Đồng Thiên Minh tràn đầy không cam lòng nhìn bậc thang bên trên, sắc mặt liên tục thay đổi, cuối cùng gã xoay người bước nhanh xuống.

Rời khỏi Đăng Long thang thì áp lực trên người mất hết, Đồng Thiên Minh thở hắt ra.

Đồng Thiên Minh quét mắt qua, tạm dừng trên mặt Sở Mộ, Kinh Vô Mệnh.

Đồng Thiên Minh cười khẩy nói:

- Chắc chắn không ai trong các ngươi có thể bước lên nấc thang cuối cùng!

Tự mình thể nghiệm áp lực trên Đăng Long thang khiến Đồng Thiên Minh hiểu rõ khó khăn trong đó, Thiên Man thể như gã còn không chịu nổi, chỉ đi đến nấc thứ tám mươi mốt thì thất bại, còn lại mười tám bậc thang, gã không cho rằng có ai vượt qua số còn lại.

Mỗi lên một nấc thang sẽ phải chịu áp lực càng lớn.

Đồng Thiên Minh là một trong những Kiếm Giả lợi hại nhất được những người ở đây công nhận, ngang ngửa Kinh Vô Mệnh. Sở Mộ thì bọn họ không biết hắn, không rõ thực lực.

Đồng Thiên Minh còn thua, những người khác ủ rũ không chút hy vọng.

Kinh Vô Mệnh tiến lên trước, mọi người cùng nhìn gã.

Khác với Đồng Thiên Minh, bước chân Kinh Vô Mệnh không ngừng, mỗi bước khoảng cách giống nhau, một đường thẳng tắp, không hề súc thế mà đạp thẳng lên nấc đầu tiên.

Kinh Vô Mệnh như đang đi dạo, giữ tần suất bước chân giống nhau từng bước leo lên, đi đến nấc ba mươi ba rồi mà dường như gã không bị áp lực gì.

Khi đến nấc ba mươi bốn thì sắc mặt Kinh Vô Mệnh hơi thay đổi, dường như ngạc nhiên, chớp mắt trở lại bình thường, tiếp tục đi lên.

So với Đồng Thiên Minh súc thế bùng nổ rồi tạm dừng thì Kinh Vô Mệnh biểu hiện nhẹ nhàng hơn chút.

Đọc truyện chữ Full