TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 1236: Thứ Huyết sát thủ (Hạ)

Kém một chút, chỉ kém một chút, đạo kiếm quang màu đen này sẽ xuyên thủng thái dương hắn, phá hỏng não hắn, đánh chết hắn.

Mặc dù đạo kiếm quang kia dung hợp vào với cảnh đêm là một thể, Sở Mộ vẫn có thể nhìn thấy một tia dấu vết.

Một kích không trúng, kiếm quang biến mất, không có công kích xuất hiện, nhưng mà Sở Mộ biết rõ, kẻ tập kích vẫn còn ẩn nấp bốn phía, tốc độ của hắn cực nhanh, một kích không trúng, chờ đợi thời cơ ra tay tiếp theo. Đây là một sát thủ rất ưu tú.

Không cần suy nghĩ nhiều, Sở Mộ cũng biết sát thủ này tất nhiên là do Vũ Văn Vô Thiên tìm tới. Mục đích là muốn đối phó với hắn, tốt nhất là chém giết hắn.

Cẩn thận cảm nhận bốn phía, Sở Mộ ngoài ý muốn phát hiện ra, dựa vào cảm giác kinh người của hắn, vậy mà không có cảm nhận được sát thủ ấp nấp nơi nào. Tinh thần ý niệm mạnh mẽ tản ra, lập tức bao phủ phạm vi hai ngàn trượng, nhưng mà vẫn không tìm thấy được.

Tăng cường tinh thần ý niệm, tinh thần ý niệm linh hoạt bắt đầu thể hiện ra tác dụng của nó.

Tinh thần ý niệm của Sở Mộ giống như gợn sóng trùng kích, khuếch tán. Bao phủ phạm vi hai ngàn trượng, lập tức cảm nhận được bên phải mình, chừng một trăm năm mươi trượng có một đạo thân ảnh đang ẩn nấp. Hô hấp cũng không có, ngay cả tim đập cũng giảm tới cực hạn. Tất cả khí tức đều nội liễm, khó trách trước đó hắn không có cách nào cảnh giác.

Cao thủ, một sát thủ vô cùng đáng sợ, tu vi nhất định đạt tới Nguyên cực cảnh.

Đối phương cũng không có cảm nhận được tinh thần ý niệm của Sở Mộ, trừ phi tinh thần ý niệm của hắn tới gần Sở Mộ, nếu không khó có thể cảm giác ra được.

Chỉ là hắn không biết tất cả trạng thái lúc này của hắn đều bị Sở Mộ dùng tinh thần ý niệm nhìn rõ ràng, rành mạch. Tính cả thanh đoản kiếm mỏng, màu đen của hắn cũng bị nhìn thấu.

Một trăm năm mươi trượng, tốc độ của đối phương cực nhanh, sức bật cũng mạnh. Nếu không không có khả ngay ngay khi đánh ra một kiếm thất bại, trong nháy mắt đã lui ra cách đó một trăm năm mươi trượng. Tốc độ như vậy Sở Mộ tự nhận không bằng, tu vi thực lực của hắn hiện tại còn không có cách nào làm được như vậy.

Nói cách khác, chỉ cần hắn khẽ động, muốn chạy tới đó, sát thủ kia thấy không địch lại, nhất định sẽ bộc phát ra tốc độ nhanh nhất chạy trốn. Đây không phải là điều Sở Mộ muốn.

Từ bề ngoài Sở Mộ là một người lạnh nhạt, trên thực tế, hắn là một người sát phạt quyết đoán. Đối địch nhân, từ trước tới nay hắn không bao giờ nương tay.

Sát thủ này đã muốn ra tay giết hắn, kết cục chỉ có một. Đó là chết. Mặc kệ thực lực của hắn thế nào, mặc kệ hắn ta có xuất thân ra sao. Mặc kệ có chỗ dựa thế nào, đều không thể ngăn cản quyết tâm muốn chém giết hắn ta của Sở Mộ.

Sở Mộ vốn bảo trì cảnh giác cao độ, hắn biết rõ, sát thủ kia đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của mình.

Sau một phút đồng hồ, Sở Mộ thở dài một hơi. Nhưng mà vẫn bảo trì cảnh giác, tiếp tục bước đi, không có sơ hở. Hắn phải giả vờ như vậy, hơn nữa phải rất tự nhiên, khiến cho sát thủ kia cảm thấy Sở Mộ trong lúc lơ đãng lộ ra sơ hở.

Tốc độ di chuyển của Sở Mộ rất chậm, giống như muốn nói cho sát thủ biết, hắn tiềm phục ở bốn phía, cho nên Sở Mộ bảo trì cảnh giác cao độ, phòng ngừa bị tập kích.

Sát thủ này rất nhẫn nại, không có ra tay tiếp.

Coi như bước chân của Sở Mộ chậm lại, cũng bất tri bất giác tới gần phòng. Sát thủ vẫn âm thầm theo sau, bảo trì khoảng cách một trăm năm mươi thước với Sở Mộ, chờ đợi thời cơ tốt nhất để ra tay.

Mây đen vẫn che khuất ánh mặt trăng, trong thiên địa vẫn là một mảnh bóng tối. Nưng mà phía trước lại xuất hiện một điểm ánh sáng, đó là ánh sáng từ lửa phát ra.

Dưới bó đuốc là một đạo thân ảnh xinh đẹp.

- Sở đại sư, là ngươi sao?

Thanh âm dịu dàng như làn gió mát thổi trong đêm tối, đây là thanh âm của Nạp Lan Phong Hoa.

Sở Mộ nao nao, căn bản không có ngờ tới, đêm khuya như thế này Nạp Lan Phong Hoa lại đi tới trước cửa chờ hắn về. Trong lúc nhất thời, trong lòng Sở Mộ sinh ra cảm giác khác thường. Chưa bao giờ có, có vị đạo không nói rõ được.

Sát thủ ẩn nấp trong bóng tối rốt cuộc cũng động.

Thân thể dung nhập vào trong cảnh đêm, giống như u linh, quỷ mị, vô thanh vô tức, lướt qua một trăm năm mươi trượng. Đoản kiếm màu đen lạnh lẽo đâm ra, xé rách bóng đêm đen kịt, đâm về lưng Sở Mộ, trực chỉ trái tim.

Đâm trúng, kiếm nguyên và kiếm ý trên đoản kiếm, cùng với lực lượng bộc phát, Tạo thành một kích tuyệt sát đáng sợ, bao phủ thân đoản kiếm, ngay cả bụi bặm quanh bán kính nửa trượng cũng bị nghiền nát.

Thân ảnh Sở Mộ lập tức bị nghiền nát rồi biến mất, sát thủ trợn mắt, lập tức ý thức được không ổn. Đồng thời cũng nhanh chóng đưa ra phản ứng, tốc độ triển khai toàn bộ, cả người dùng tốc độ không thể nào tưởng tượng được chạy như bay về một phía. Chỉ cần một phần ngàn giây là hắn có thể rời khỏi đây, lại lần nữa ẩn nấp.

- Đã tới thì ở lại đi.

Một tiếng than nhẹ phảng phất vang lên bên tai, khiến cho sát thủ này cảm thấy sởn hết gai ốc. Một cảm giác mát lạnh từ gan bàn chân hắn vọt lên, qua xương sống, vọt lên tận óc.

Ngàn tính vạn tính hắn cũng thật không ngờ, sơ hở vừa mới xuất hiện kia cũng là bẫy rập. Quan trọng nhất là hắn thật không ngờ, thực lực của mục tiêu lại khủng bố tới tình trạng này.

Bỏ qua cơ hội thì cũng bỏ cái mạng này. Sát thủ này cũng biết hắn không có khả năng đào thoát, cho nên mới tuyệt địa phản kích.

Bộc phát ra kiếm áp khủng bố, Ám chi áo nghĩa làm cho bốn phía càng thêm đen kịt. Đoản kiếm trong tay tên sát thủ này lập tức nổ, biến thành ngàn vạn đạo hắc mang, xoay quanh bốn phía rồi bắn ra. Bốn phương tám hướng, toàn bộ đều bị hắc mang bao phủ.

Hwans tin rằng dưới một chiêu đồng quy vu tận này của hắn, Sở Mộ này cũng sẽ bị thương, thậm chí là tử vong.

Một khắc cuối cùng tên sát thủ này cũng không có buông tha hi vọng, vẫn đang định thoát thân. Chỉ là cảm giác đau đớn từ vị trí trái tim truyền ra. Hắn biết rõ trái tim mình đã bị công kích, thật giống như trước kia, khi hắn đánh nát trái tim của người khác vậy.

Trong đại sảnh, Minh Quang châu tản mát ra quang mang màu trắng, chiếu sáng đại sảnh như ban ngày vậy.

Trong đại sảnh, có Sở Mộ, cũng có Nạp Lan Phong Hoa, thị nữ Tiểu Hoàn xoa xoa hai mắt, quản gia Nạp Lan Hạc cũng ở bên trong. Ngoài ra còn có một cỗ thi thể.

Thi thể này mặc y phục dạ hành, chất liệu y phục rất là tinh xảo, giá trị xa xỉ. Mặt đeo khăn che mặt, trái tim của hắn có một miệng vết thương, lúc này đã không còn máu tươi chảy ra nữa.

Đọc truyện chữ Full